Tào Oánh Oánh uống một ngụm trà, chuyện này không vội, nhất định phải tra ra được chứng cớ, đến lúc đó... Nàng đè nén tâm tư, ngẩng đầu nhìn trận thi đấu tính toán bằng bàn tính ở dưới lầu. Cuối cùng chỉ có hai mươi người tiến vào trận chung kết, ở trên bàn thi của mỗi người sẽ có một bàn tính, một tờ giấy, một cây bút lông, ban tổ chức ra liên tiếp mười đề, khảo nghiệm trí nhớ của người dự thi, còn khảo nghiệm tốc độ tính toán, năm người trả lời câu hỏi chậm nhất sẽ bị loại, người tính toán sai cũng bị loại, sau lần này, cũng chỉ còn lại có tám người còn ở trên đài. Lại tiếp tục ra liên tiếp mười đề, cho đến khi trên đài chỉ còn lại có ba người mới thôi. Một người là Tào Phi, một người là người của Chu gia, còn có một người, là Triệu Nhị Cẩu. "Tiểu tử này giỏi thật!" Tào Đức Phúc tràn đầy kinh ngạc: "Tuệ Nhũ Nhân thật sự biết cách dạy con, chuyện buôn bán đã rất giỏi, tính sổ còn giỏi như vậy, sau này có người muốn qua mặt tiểu tử này cũng sợ là không lừa được hắn." Không giống hắn, không biết tính toán, toàn bộ dựa vào sự trung thành của thuộc hạ, nếu không tiền tài của Tào gia đều sẽ bị hắn làm cho mất hết. Ánh mắt Tào Oánh Oánh cũng rơi vào trên người Triệu Nhị Cẩu, lúc trước mỗi ngày có thể đều gặp mặt nên không cảm thấy gì, bây giờ liên tục rất nhiều ngày không gặp được, trong lòng có một nỗi nhớ nhung giống như sợi chỉ nhỏ, mỏng manh mà dày đặc lan tràn ra ngoài, quấn quanh trong tim... Trước kia có thể không hiểu, nhưng vừa tách ra, sau khi nỗi nhớ nhung lan tràn, nàng đã hiểu... Nàng nhìn thấy bộ dáng hăng hái của Triệu Nhị Cẩu, khóe môi cũng lộ ra nụ cười. Trận đấu tiếp theo đang diễn ra sôi nổi. Ba người cuối cùng cạnh tranh vị trí đứng đầu. Ở vòng thi này cũng không cần giấy bút, trực tiếp tính toán, ai là người đầu tiên mở miệng nói ra đáp án sẽ được một điểm, trong mười câu hỏi, ai là người đầu tiên tính ra nhiều đáp án nhất chính là người đứng đầu. Người phụ trách báo ra đề thi: "Năm vạn ba ngàn sáu trăm tám mươi nhân hai, cộng thêm tám trăm chín mươi hai, chia cho hai..." Một câu hỏi dài dằng dặc khiến người chung quanh tê cả da đầu khi nghe thấy. Da đầu Trình Loan Loan cũng thấy tê dại, nàng biết số học, nhưng cũng không tinh thông, mức độ toán học này nàng cần phải dựa vào máy tính. Ba người kia gõ bàn tính lách cách, đề thứ nhất, Triệu Nhị Cẩu thắng. Lúc này Tào Phi và người Chu gia kia mới nhìn thẳng về phía Triệu Nhị Cẩu, bọn họ cho rằng tiểu tử này là dựa vào vận may mới tiến vào, kết quả... Hình như hắn có vẻ giỏi hơn bọn họ. Hai người này vốn chỉ coi đối phương là đối thủ của mình, lúc này không thể không cố hết sức làm người ngoài kia bị loại trước, dù sao hai người bọn họ cũng lớn tuổi hơn một chút, nếu thua ở trên tay người trẻ tuổi thì có chút mất mặt. Sự cạnh tranh giữa ba người khốc liệt tới cực điểm. Sau chín câu hỏi, ba người mỗi người tích lũy được ba điểm. Người chủ trì đang chuẩn bị ra đề cuối cùng. Thẩm huyện lệnh đột nhiên đứng dậy: "Trình độ tính toán bằng bàn tính của ba người thật đáng kinh ngạc, nhìn toàn bộ quá trình thi đấu, bản quan cảm thấy nếu chỉ so với tốc độ tay thôi thì cũng không có nhiều ý nghĩa, nếu không, chúng ta đổi một phương thức khác?" Hắn nhìn về phía ban giám khảo: "Các vị nghĩ như thế nào?" Bạch huyện lệnh giật giật khóe môi, lão Thẩm khốn kiếp này, được tri phủ đại nhân coi trọng, mọi người dám phản đối ý kiến mà hắn đưa ra sao? Không có ngoại lệ, ban giám khảo đều gật đầu đồng ý. Tào Phi lại chắp tay nói: "Huyện lệnh đại nhân, thảo dân xin nói một câu, phương thức thi đấu cụ thể kia có phải nên được ba người chúng ta nhất trí đồng ý hay không?" Nếu đưa ra một phương thức thi đấu không thể hiểu nổi, vị trí thứ nhất chuẩn bị tới tay hắn chẳng phải sẽ bị bay mất sao? "Đương nhiên phải được các ngươi đồng ý." Thẩm huyện lệnh nói: "Ở lĩnh vực dùng bàn tính tính toán này, ba người các ngươi đều ngang nhau, nếu không dùng bàn tính, các ngươi có thể nhanh chóng tính ra kết quả không? Tính toán trên giấy và tính nhẩm đều được, lấy ba đề làm hạn định, theo thứ tự đưa ra đáp án để xếp hạng, như thế nào?" Ánh mắt Tào Phi sáng ngời, hắn rất giỏi tính nhẩm, một số sổ sách đặt ở trước mặt hắn, hắn liếc mắt một cái liền biết chỗ nào không thích hợp. Người Chu gia kia cũng thích thú, có đôi khi ra ngoài không mang theo bàn tính, hắn sẽ tính toán trên giấy, tính cũng rất nhanh và rất chuẩn xác. Triệu Nhị Cẩu... Hắn tự nhiên cũng đồng ý, nương đã dạy qua một số công thức... Hắn luôn cảm thấy có chút hiềm nghi cố ý nhường... Nhưng vừa nhìn Thẩm huyện lệnh quang minh chính đại, một quan phụ mẫu thanh liêm, hắn cũng không thể đổ oan người ta lung tung được...