Món chính buổi tối, vịt quay.
Con vịt thứ nhất bị cháy, lại không có vị, vì thế Ngô Tuệ Nương đánh bạo giết con vịt thứ hai, cũng may thành công, bằng không còn có con vịt thứ ba gặp nạn.
Trên bàn đặt hai con vịt nguyên con chưa cắt thành miếng, cho dù là hàng thất bại cũng là màu vàng ươm, lại hơi điểm thêm màu đỏ cùng màu hạt tiêu. Mùi hương kia xông thẳng vào mặt, làm cho người ta thèm nhỏ dãi, tiếng nuốt nước bọt không ngừng vang lên.
Xuân Hoa đứng dậy chuẩn bị động đao, muốn cắt xuống hai phần. Một phần đưa cho Ngu phu tử, một phần khác đưa cho Hạ sư phụ.
"Trước tiên khoan động thủ." Trình Chiêu mở miệng ngăn cản: "Chờ một lát, để cho ta ghi nhớ bộ dáng hoàn chỉnh của món ăn này trước đã."
Đợi lát nữa ăn xong còn phải vẽ tranh, đây là nhiệm vụ nhị cô dặn dò, hắn nhất định phải làm cực kỳ hoàn mỹ.
Thẩm Chính vừa rồi còn đang nuốt nước bọt, lúc này cũng nghiêm túc ngồi thẳng lưng, đầu óc nhỏ nhanh chóng xoay chuyển, hắn muốn sau khi ăn xong làm ra một bài thơ về vịt quay, làm thơ ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không thể để cho tiểu tử Tứ Đản này chê cười.
"Khổng tú nương, ngồi bên này." Trình Loan Loan kéo ghế ra: "Trong thôn không chú ý nhiều như vậy, nam hài nữ hài đều ngồi ăn chung với nhau hết, nhiều người thêm náo nhiệt."
Khổng tú nương liếc mắt một cái liền nhìn thấy vịt quay trên bàn, hơi kinh ngạc: "Đây, đây là vịt quay?"
Lúc nàng ở trong gia đình giàu có ở kinh thành đã từng ăn qua món ăn này, tương đối mỹ vị, nghe nói chỉ có ngự trù mới có thể làm ra, tại sao một nơi thâm sơn cùng cốc thế này cũng có người biết làm?
Sau khi nàng ngồi xuống, Xuân Hoa liền cắt một lát vịt quay đặt ở trong chén Khổng tú nương: "Ở đây có hai loại nước sốt, tương ngọt và tương ớt, Khổng tú nương thích vị nào thì chấm vị đó."
Lúc này Văn thị bưng một cái lồng đi ra: "Bánh xuân đã được rồi, đại tẩu nói dùng bánh xuân cuốn vịt quay ăn ngon hơn."
Khổng tú nương kinh ngạc đến cực điểm, nếu nói chỉ có vịt quay còn nói được, người trong thôn nướng chút gì ăn cũng là bình thường. Nhưng vừa có nước sốt lại thêm bánh xuân, vậy chứng tỏ, trong nhà này nhất định có người đã từng đến kinh thành, hơn nữa đã từng ăn loại vịt quay mà chỉ ở kinh thành mới có... Người một nhà này, không phải là nhà giàu có từ kinh thành trở về đấy chứ...
Nàng cúi đầu đưa vịt quay vào miệng, lập tức ngây ngẩn cả người.
Hương vị này, so với loại vịt quay nàng ăn ở kinh thành còn ngon hơn...
Chẳng lẽ đã lâu lắm rồi nàng chưa được ăn vịt quay, cho nên vị giác xảy ra vấn đề?
Trong lúc Khổng tú nương còn đang suy nghĩ, hai con vịt quay trên bàn đã nhanh chóng thấy xương.
Trình Loan Loan lúng túng ho khan một cái: "Tứ Đản, Tiểu Chính, nhớ chú ý tướng ăn..."
Có người ngoài ở đây, mấy hài tử này cũng không biết thu liễm một chút. Cũng may nàng có gắp một ít cho Khổng tú nương, không đến mức khiến cho Khổng tú nương ăn không đủ no.
"Ta chính là quá đói bụng, thất lễ thất lễ." Thẩm Chính đặt đũa xuống, lau tay, lập tức trở về lại hình tượng tiểu công tử nhẹ nhàng: "Trong say mộng về Đại Hà Yến, bỏ lỡ vịt quay tiếc lắm thay."
"Câu vè này cũng không tệ." Trình Loan Loan cười rộ lên: "Tiểu Chính vẫn rất có thiên phú làm thơ mà."
Câu vè này rất thuận miệng, vừa nghe liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Tức là nếu không đến Đại Hà Yến ăn vịt quay, về sau uống say hàng đêm mơ tới chuyện này, hành hạ người ta đến cào xé ruột gan.
Sau khi bữa tối kết thúc, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn.
Khổng tú nương trở lại phòng tiếp tục sắp xếp lại hành lý, còn chưa sắp xếp chỉnh tề liền nghe được bên ngoài đại sảnh truyền đến tiếng đọc sách vang vang.
Nàng mở cửa ra nhìn ra ngoài, lập tức sợ ngây người. Trên bàn vừa mới ăn cơm đốt hai ngọn nến, bên cạnh có mấy hài tử ngồi đó, một số đang đọc sách, một số đang viết chữ, cả đám đều cực kỳ nghiêm túc.
Mà phụ nhân ban ngày ôm hài tử kia, vậy mà cũng đang viết chữ.
Cảnh tượng này hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của Khổng tú nương, nàng đột nhiên hơi hiểu được, vì sao Tào tiểu thư lại để cho nàng tới nơi này...