Trình Loan Loan mở chuồng vịt ra, để con vịt đi ra ngoài, sau đó tìm trong chuồng vịt, thế mà nàng thật sự tìm được năm quả trứng vịt.
Trứng vịt tích lũy lại có thể làm trứng vịt muối, hương vị kia, thật khiến người ta phải nhớ nhung.
"Đại bá nương, những chuyện này để cháu làm!" Xuân Hoa vội vàng chạy tới: "Trong chuồng vịt vừa bẩn lại vừa hôi, đại bá nương cẩn thận làm bẩn y phục."
Trình Loan Loan cười cười: "Ngươi mỗi ngày đều bận rộn không ngừng, sao có thể chuyện gì cũng giao cho ngươi được. Hơn nữa, chờ sau khi tửu lâu khai trương rồi, ngươi phải đi trong thành giúp Tuệ Nương nấu ăn, sau này công việc trong nhà này còn không phải là ta đến làm nữa sao."
Xuân Hoa ngây ngẩn cả người: "Cháu đi tửu lâu hỗ trợ?"
"Đương nhiên, trong nhà này trù nghệ của Tuệ Nương xếp thứ nhất, ngươi xếp thứ hai, đương nhiên ngươi phải đi hỗ trợ rồi. Nhưng mà nếu như ngươi không nguyện ý, ta cũng sẽ không ép buộc ngươi."
"Nguyện, nguyện ý!" Trong mắt Xuân Hoa bộc phát ra mừng như điên, nói năng lộn xộn: "Đại bá nương, cháu, tuy rằng cháu không lợi hại bằng đại tẩu, nhưng mà cháu sẽ cố gắng học nấu ăn, nhất định sẽ không phụ lòng tin của đại bá nương!"
Mỗi ngày nàng ở chỗ đại bá nương giúp đỡ làm việc, mỗi ngày đều rất phong phú, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sau này.
Không nghĩ tới, đại bá nương đã giúp nàng an bài tốt tất cả chuyện tương lai, hơn nữa còn là làm chuyện mà nàng thích.
Ròng rã sáu ngày, việc mở rộng phường xà phòng đã hoàn thành triệt để.
Ngày hoàn thành, vừa vặn là ngày nghỉ theo quy định của Trình Loan Loan. Lý chính tuyên bố, cuộc tranh tài tuyển chọn người tham gia phong thái đại tái của thôn Đại Hà chính thức bắt đầu.
Người biểu hiện xuất sắc nhất trong mỗi hạng mục có thể đi lên trấn tham gia trận chung kết.
Cuộc tranh tài phân biệt ngũ cốc hoa màu là náo nhiệt nhất, bởi vì có đến một nửa thôn dân báo danh tham gia cái này. Người nào trong thời gian ngắn nhất phân biệt hết các loại nguyên liệu nấu ăn là người thắng lợi. Trải qua một phen kịch liệt tranh đấu, cuối cùng người chiến thắng là Triệu lão thái thái, bạn già lý chính và Chu lão bà tử. Dù sao thì càng lớn tuổi kiến thức càng rộng hơn, ba vị lão nhân thắng trận đấu, mọi người tâm phục khẩu phục.
Các trận tranh khác cũng hừng hực khí thế, xung quanh không ngừng truyền đến tiếng cổ vũ. "Vương Vĩnh Thành, nhìn không ra a, cánh tay ngươi còn không thô bằng ta, thế mà thi đấu vật lại đạt được hạng nhất!"
"Ta còn tưởng rằng nương Thiết Trụ Nương sẽ đạt được hạng nhất trong cuộc thi thêu hoa, kết quả là nha đầu Hạ Hoa này, thật lợi hại!"
"Tranh tài số học cần gì phải nói nữa, vị trí thứ nhất nhất định là Triệu Nhị Cẩu, tiểu tử này rất thông minh."
"Tức phụ Đại Sơn xào rau thật lợi hại, khó trách Ngu phu tử và Hạ sư phụ đều thích ăn đồ ăn nhà bọn họ, chỉ ngửi một chút thôi mà đã chảy nước miếng rồi."
"..."
Hầu như tất cả mọi người trong thôn đều tập trung dưới tàng cây hòe lớn tham gia náo nhiệt, các lão nhân, chúng phụ nhân, các nam nhân, hài tử...Tiếng cười đùa, tiếng huyên náo, tiếng cổ vũ, tiếng vỗ tay... Hình ảnh và âm thanh đan xen trở thành một bức tranh nông thôn hòa thuận vui vẻ.
Ngu phu tử đang vẽ tranh, Hạ Tiêu đang uống trà.
Trên con đường chính của thôn Đại Hà chậm rãi xuất hiện một chiếc xe ngựa.
Người trên xe ngựa, là thương nhân Bạch Khải từ thành Nam Dương chạy tới lấy hàng.
Hắn vén rèm xe ngựa lên, nhìn thấy ngọn núi xanh biếc, nhìn thấy những ngôi nhà đan xen, thấy được ruộng đồng ngăn nắp trật tự... Còn có xa xa, thôn dân vây quanh một chỗ náo náo nhiệt nhiệt.
Bởi vì trấn Bình An ở cách Hồ Châu rất xa, hắn còn tưởng rằng nơi này rất nghèo khó đìu hiu, mỗi người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, tất cả mọi người mặt mày ủ rũ.
Lại không nghĩ tới, thôn trang này lại đang tổ chức cuộc tranh tài. Có thể có tâm tình nhàn rỗi mà tổ chức tranh tài, chứng tỏ cuộc sống của người trong thôn này cũng coi như giàu có.
Hắn bước từ trên xe ngựa xuống, cảm thụ được cỗ náo nhiệt đằng xa, gió nhẹ trên cánh đồng thổi tới, một trái tim xao động chợt trở nên bình an đến lạ.