Tào Oánh Oánh mở miệng nói: "Triệu thẩm làm điểm tâm đều cực kỳ ngon, các ngươi đợi lát nữa nếm thử là biết ngay."
Triệu Đại Vượng trong nháy mắt liền tứa nước bọt.
Mỗi lần Đại bá nương đưa đồ ăn qua bên nhà cũ, hắn đều có thể ăn được một hai ngụm, quả thật là thức ăn ngon nhất mà hắn từng ăn qua.
Hắn nuốt nước miếng một cái nói: "Cảm ơn Đại bá nương!"
Hắn rửa tay xong mới vừa đi vào, Triệu Tứ Đản liền đem một khối bánh ngọt nhét vào trong miệng hắn.
"Ưm!"
Hắn mở to hai mắt nhìn, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin được.
Cảm giác mềm xốp, mùi hương ngọt ngào, hương hoa thoang thoảng, ăn quá ngon, hắn căn bản không nỡ nuốt xuống.
Lần trước sau khi ngày mùa thu hoạch, a nãi ở trên trấn mua bánh ngọt trở về, bánh ngọt kia hoàn toàn kém bánh hoa quế của nhà Đại bá nương.
"Ăn quá ngon." Thẩm Chính một ngụm nuốt vào một cái, "Thẩm, ngài nhìn cháu nè, từ khi tới thôn Đại Hà, cháu đã mập lên nhiều."
Trình Chiêu cũng mở miệng: "Con cũng mập lên một chút."
A Phúc nói hàm hồ không rõ: "Ta lên cân, còn cao hơn nữa!"
Tào Oánh Oánh lúc đầu ăn rất ngon miệng, nghe thấy bọn họ nói thế, ngón tay liền dừng lại.
Nàng nhéo nhéo mặt mình, hình như... Cũng mập lên, chờ sau khi về nhà, đoán chừng trong nhà những y phục kia cũng không cách nào mặc vừa nữa.
Xuân Hoa và Hạ Hoa tương đối yên tĩnh, hai người cầm bánh quế đứng ở một bên, cắn từng ngụm nhỏ.
Xuân Hoa ăn một miếng nhỏ liền không ăn nữa, một nửa còn lại vụng trộm giấu vào trong tay áo, muội muội nàng Đông Hoa tham ăn, mang về cho muội muội ăn.
1
Nhưng mà trước kia nàng cũng dùng hoa quế làm bánh ngọt, sao lại không làm ra được hương vị thơm ngon như thế này chứ?
Nàng lúc ấy là dùng bột kiều mạch làm, cảm giác chênh lệch với cái này rất nhiều, bởi vì quá khó ăn, còn bị nương nàng mắng một trận.
Nàng do dự một chút, nhỏ giọng mở miệng nói: "Đại bá nương, cháu có thể theo ngài học làm điểm tâm không ạ?"
Nàng thật sự là không có hứng thú với thêu hoa, ngược lại rất thích nghiên cứu ăn uống, nhưng mà nương nàng không cho phép nàng chà đạp đồ ăn nên nàng cũng mãi không dám nhắc tới.
Nàng đương nhiên cũng không dám chà đạp đồ ăn của nhà Đại bá nương, nàng chỉ muốn đến phụ một tay, đi theo học, nhìn một chút, bản thân mình lại tìm tòi một chút, hẳn là sẽ biết thôi.
Trình Loan Loan đánh giá Xuân Hoa.
Đứa nhỏ này là đại nha đầu Triệu gia đời này, năm nay mười bốn tuổi, qua tết là mười lăm, đã đến tuổi nên đề thân.
Tiểu cô nương nếu có thể có trù nghệ trong tay, trên thị trường hôn nhân ở niên đại này sẽ rất được hoan nghênh, nàng làm Đại bá nương đương nhiên hi vọng chất nữ có thể gả cho một nam nhân tương đối tốt.
Lại nói, chờ sau khi Tuệ Nương sinh hài tử xong, nhà bọn họ liền chuẩn bị mở tửu lâu, Tuệ Nương làm đầu bếp, cũng nên sắp xếp một người giúp việc bếp núc.
Trước đó nàng còn đang xoắn xuýt có nên để Đại Sơn đến tửu lâu hỗ trợ hay không, nhưng luôn cảm thấy để Đại Sơn làm giúp việc bếp núc không thích hợp, lúc này Xuân Hoa nhắc đến chuyện này, vừa vặn sắp xếp việc này cho Xuân Hoa.
Xuân Hoa làm việc nhanh nhẹn, tay chân chịu khó, khuyết điểm lớn nhất là sợ nương nàng.
Nhưng chỉ cần Xuân Hoa có thể kiếm bạc, Tôn thị hẳn là sẽ không làm khó khuê nữ này, lại nói, phòng cũ bên kia còn có lão thái thái trấn thủ cơ mà.
Trình Loan Loan dịu dàng nói: "Gần đây chuyện trong phòng bếp một mình ta quả thật có chút bận rộn, còn có một chút việc trong viện, ta quá mệt, cháu đến giúp giúp ta cũng tốt, cháu trở về nói một tiếng với nương cháu, sáng sớm tới chỗ ta, ban đêm lại trở về, một ngày mười tám văn tiền, xem nương cháu có đồng ý không?"
Con ngươi Xuân Hoa bỗng nhiên trừng lớn.
Nàng chỉ muốn học làm điểm thâm, để nương nàng đừng có mắng nàng nữa mà thôi, Đại bá nương sao lại đột nhiên muốn cho nàng tiền công cơ chứ?
Một ngày mười tám văn tiền đây là chuyện nàng chưa từng nghĩ tới.
Sau khi nàng về đến nhà, cả người còn hoa mắt chóng mặt.