"Nếu như Tào phu nhân có chứng cứ vô cùng xác thực thì sao, cho dù bà ta tự tạo ra nhân chứng vật chứng thì đó cũng là chứng cứ, cháu cảm thấy, cha sẽ còn tin tưởng cháu sao?" Trình Loan Loan thẳng thắng chỉ ra sự thật, "Đối với nam nhân mà nói, nhất là nam nhân thành công, danh dự của gia tộc quan trọng hơn sống chết của nữ nhi rất nhiều, chớ nói chi là, Tào gia cũng không phải chỉ có một vị thiên kim tiểu thư như cháu. Vì giữ gìn danh dự của Tào gia, vì để cho Tào gia không bị người chế nhạo, ta nghĩ cha cháu hẳn là có thể làm ra chuyện cháu không nghĩ tới."
Tào Oánh Oánh cắn chặt môi dưới.
Cha nàng đúng là rất quan trọng mặt mũi, chuyện nữ nhi bị bán vào thanh lâu nếu như thật sự xác định thì cho dù Tào gia sẽ không ép nàng dùng cái chết để chứng minh trong sạch thì cũng sẽ đưa nàng đến tiểu thôn trang vùng ngoại ô, sau đó tùy tiện tìm thương nhân nơi khác gả đi, cả đời này, cùng Tào gia không có bất kỳ quan hệ gì nữa.
Nàng không muốn cuộc sống như thế.
Nàng ép buộc bản thân mình tỉnh táo lại, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Thẩm Chính cùng Triệu Nhị Cẩu biết ta không bán mình cho Di Hồng Lâu, hai người bọn họ có thể làm chứng cho ta."
Trình Loan Loan nhìn nàng nói: "Oánh Oánh, bây giờ việc cháu phải làm không phải chứng minh mình không bị bán mình, mà là phải lợi dụng chuyện này, phản chế Tào phu nhân."
Tào Oánh Oánh mê mang trợn tròn mắt: "Phản chế?"
Trình Loan Loan gật đầu.
May mắn nàng có xem qua một chút phim cung đấu trạch đấu, nếu không thật sự không biết giúp hài tử này thế nào.
"Tào phu nhân làm sai hai chuyện, thứ nhất, thừa dịp phụ thân cháu không có nhà, bức bách cháu gả cho lão nam nhân, thứ hai, sau khi cháu bị bán vào thanh lâu, không chỉ có không giải cứu cháu, ngược lại đem việc này trắng trợn tuyên dương, người bại hoại thanh danh Tào gia không phải cháu, mà là Tào phu nhân." Trình Loan Loan mở miệng nói đâu vào đấy, "Tục ngữ nói, ác nhân cáo trạng trước, cháu nhất định phải tranh thủ trước khi Tào phu nhân cáo trạng, thu thập chứng cứ, sau đó gửi cho cha cháu, như vậy, cha cháu trở về, chuyện đầu tiên nhất định là vì cháu chủ trì công đạo, chứ không phải bị Tào phu nhân sử dụng như vũ khí."
Tào Oánh Oánh sững sờ lắng nghe.
Nàng chưa từng nghĩ tới có thể lợi dụng chuyện này để phản chế mẹ kế.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, những năm này chuyện như vậy kỳ thật phát sinh rất nhiều, dựa theo nước cờ của Triệu thẩm, nàng có vô số cơ hội phản kích.
Thế nhưng nàng chưa từng nghĩ tới phản kích, cứ như vậy làm mất cơ hội tốt để mẹ kế quá phận hết lần này đến lần khác, ép nàng không thể không rời nhà trốn đi.
"Thẩm, ta đã biết, cảm ơn ngài." Tào Oánh Oánh thành tâm cám ơn, "Chờ sau khi ta trở lại Tào gia, nhất định sẽ báo đáp thẩm đàng hoàng..."
Triệu thẩm thật sự là trưởng bối lợi hại nhất mà nàng từng gặp, giống như không có chuyện nào Triệu thẩm không biết.
"Cháu đứa nhỏ này, cứ nói chuyện báo đáp này làm gì." Trình Loan Loan vấn mái tóc dài lên, "Hai con dê con đang kêu ở hậu viện đó, cháu mau chóng cho dê cho thỏ ăn đi."
Tào Oánh Oánh gật đầu đi làm việc.
Nhìn bóng dáng của nàng rời đi, Trình Loan Loan thở dài một hơi, trong thôn hài tử điều kiện vật chất khổ, trong trạch viện hài tử lục đục với nhau cũng khổ.
Chỉ hi vọng sau khi Oánh Oánh trải qua chuyện này, có thể đứng lên, đừng bị mẹ kế khi nhục như thế nữa.
1
Trình Loan Loan bận rộn làm việc của mình.
Hai ngày nay lão nhị bắt đầu làm buôn bán vải vóc, lão tam được đưa đi vũ hành, trong nhà có thể đảm nhiệm trọng trách chỉ còn lại lão đại.
Nhưng mà trong ruộng cần lão đại, Tuệ Nương mang thai cũng cần lão đại trong nhà, chuyện đưa hàng cho Túy Tiên lâu phải mời người tới làm.
Triệu Đạt quen thuộc tuyến đường, là người rất thích hợp, nhưng người này quá thành thật, đối mặt với người xa lạ căn bản là nói không nên lời, cho dù là mỗi ngày tiếp xúc với Dương chưởng quỹ nhưng Triệu Đạt cũng không dám nói chính diện với người ta mấy câu.
Còn nữa, người đưa hàng sẽ tạm thời đảm bảo hơn hai mươi lượng tiền hàng, khoản tiền này đối với người trong thôn mà nói là một món tiền khổng lồ, bất kỳ người nào cũng khó mà tin tưởng.
Nhưng mà không sao cả, có thể thay đổi hình thức một chút, an bài một người chuyên đưa hàng, nàng cách ba ngày sẽ đi kết sổ sách một lần.
Trình Loan Loan vươn tay ra dưới mái hiên, mưa đã muốn ngừng rồi, nàng đội trời mưa lâm râm đi tới cửa nhà lão Triệu.