Tào Oánh Oánh không rõ ràng cho lắm, đi tới.
+
Trên giấy, Triệu Nhị Cẩu viết xuống bốn chữ: Thương hội Tào Ký.
Sau khi hắn làm ăn có thói quen viết sổ, dần dần, chữ viết tay cũng ra hình ra dạng.
Sắc mặt của nàng bỗng nhiên tái đi, cực lực giữ vững bình tĩnh: "Ngươi viết cái gì, ta xem không hiểu."
"Trên trấn Bình An có rất nhiều người đang nói, Tào gia treo thưởng một trăm lượng bạc tìm kiếm thiên kim Tào gia, chuyện của trấn Hà Khẩu đã truyền đến trấn Bình An, có thể nghĩ được việc này ầm ĩ lớn đến bao nhiêu." Triệu Nhị Cẩu chậm rãi mở miệng, "Ngươi chính là thiên kim thất lạc của Tào gia đúng không?"
Trên mặt Tào Oánh Oánh hiện ra ý cười mỉa mai: "Vị mẹ kế kia của ta vậy mà chịu bỏ ra một trăm lượng bạc để tìm tung tích của ta, thật đúng là làm cho người ta cảm động."
Nhìn nụ cười chế nhạo của nàng, Triệu Nhị Cẩu bỗng dưng có chút đau lòng.
Hắn đã nghe ngóng, Tào gia là đại hộ nhân gia trấn Hà Khẩu, trong nhà nô bộc có hơn một trăm người, chủ tử ra vào có người hầu hạ, ngày ngày cẩm y ngọc thực, đó là cuộc sống xa hoa lãng phí mà người bình thường không dám tưởng tượng.
Đến cùng là chịu ấm ức cỡ nào mà nàng ngay cả thiên kim tiểu thư cũng không muốn làm, thà đến thôn Đại Hà làm một nha đầu bình thường.
"Tào lão đại là phụ thân của ngươi nhỉ, ta nghe nói hắn còn nửa tháng nữa mới về trấn Hà Khẩu."
Tiếng nói của Triệu Nhị Cẩu trở nên trầm thấp dịu dàng, "Ngươi cứ ở nhà ta chờ sau khi cha ngươi trở về lại tính sau."
Tào Oánh Oánh không tiếp lời.
Nàng cảm giác con đường phía trước một mảnh mờ mịt, hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ, giống như ngoại trừ chờ cha trở về thì không có biện pháp khác.
Nàng cúi đầu, tiếp tục chỉnh lý vải vóc.
Trình Loan Loan tắm rửa một cái đi ra, mở miệng cười nói: "Oánh Oánh, cháu có thể tới lau tóc cho ta không?"
Tào Oánh Oánh lập tức thả việc trong tay xuống, tiếp nhận khăn lông khô trong tay Trình Loan Loan, cùng đi theo đến bên cạnh, cẩn thận sau khô mái tóc cho nàng.
"Oánh Oánh, hôm nay ta đi trấn Hà Khẩu, nghe nói một chuyện."
Trình Loan Loan bắt đầu câu chuyện.
Tào Oánh Oánh liền buồn bã nói: "Vâng, ta chính là thiên kim tiểu thư bị lạc của Tào gia, Triệu thẩm, ta biết ngài không phải người tham tiền, cũng biết ngài sẽ không bởi vì một trăm lượng bạc mà đưa ta trở về, nhưng ta vẫn muốn nói một câu, chờ sau khi cha ta trở về, ta nhất định sẽ báo đáp ân tình của ngài thật tốt."
Trình Loan Loan cười cười: "Ta giữ cháu lại cũng không phải vì để cho cháu báo ân, chính là cảm thấy tiểu cô nương cháu dáng dấp đẹp mắt, ta chỉ có nhi tử không có nữ nhi, nhìn thấy tiểu cô nương đẹp mắt liền không nhịn được mềm lòng, nếu cháu là nữ nhi của ta, ta nhất định coi cháu như là tròng mắt mà sủng ái che chở."
Hốc mắt Tào Oánh Oánh đột nhiên liền đỏ lên.
Trước kia nàng cũng là bảo bối trong lòng bàn tay mẫu thân, thế nhưng mẫu thân đã sớm qua đời.
Nàng và mẹ kế sống chung dưới mái hiên mười năm, mặc dù cẩm y ngọc thực, nhưng ngày ngày trong lòng run sợ, cẩn thận ứng phó, nàng đã sớm quên cảm giác được người trân trọng sủng ái là cảm giác gì rồi.
Nàng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Trình Loan Loan.
Nếu như Triệu thẩm là mẹ kế của nàng thì tốt, nàng hẳn là sẽ không chịu ấm ức nhiều năm như vậy đâu.
2
Nhưng đây là chuyện không có khả năng.
Bởi vì cha nàng chỉ thích nữ nhân trẻ tuổi, tiểu thiếp nhỏ nhất trong nhà chỉ lớn hơn nàng hai tuổi.
1
"Được rồi, đừng khóc, cẩn thận bị Tứ Đản thấy được lại chê cười cháu." Trình Loan Loan lau nước mắt cho nàng, "Mặc dù tuổi cháu còn nhỏ, nhưng mà có một số việc cũng nên học cách tự mình xử lý. Thiên kim Tào gia bị bán vào thanh lâu, đây là chuyện hiện tại ở trấn Hà Khẩu người người nói say sưa, mặc kệ cháu có bị buộc bán mình thật hay không, nhưng chỉ cần từng ở trong thanh lâu một lần thì tương đương với hủy đi trong sạch. Vị Tào phu nhân kia hiện tại nắm lấy chuyện này, gieo rắc tin đồn có liên quan đến cháu ở tứ phía, chờ cha cháu trở về thì lời đồn đại đã thành sự thật, cho dù cha cháu có thương cháu thì sợ cũng là sẽ không công nhiên đón cháu về nhà."
Tào Oánh Oánh mím chặt môi: "Cha ta sẽ không tin tưởng."