Triệu Nhị Cẩu suy nghĩ một chút nói: "Con mua của ba bốn nhà mua năm mươi thớt vải, hẳn không có người biết con làm gì đâu."
Trình Loan Loan thấy trong lòng hắn hiểu rõ thì không có nói thêm nữa.
Nàng nhìn thoáng qua Triệu Tam Ngưu đứng ở bên cạnh do dự nửa ngày, gọi hài tử tới: "Con có lời gì muốn nói sao?"
Triệu Tam Ngưu gãi gãi cái ót: "Nương, sau khi trong nhà thu hoạch vụ thu xong hẳn là không việc gì nữa đúng không?"
"Con đứa nhỏ này, muốn nói cái gì thì cứ nói, đừng lo việc trong nhà." Trình Loan Loan kéo hắn qua, "Nói đi, đến cùng cái gì vậy?"
Ở trong ánh mắt khích lệ của Trình Loan Loan, Triệu Tam Ngưu kiên định mở miệng: "Nương, con muốn vào Bình An tiêu cục."
"Tiêu cục?" Trình Loan Loan sửng sốt một chút, "Sao con lại đột nhiên muốn vào tiêu cục, con có người quen biết bên kia sao?"
Triệu Tam Ngưu hỏi gì cũng không biết, nói một cách khô khan: "Con nhìn thấy bọn họ áp giải hàng hóa, ngồi ở trên ngựa lớn, rất là uy phong, nên rất muốn gia nhập với bọn họ, có tuyển người không thì con không rõ, ngày mai con đi hỏi một chút."
Trình Loan Loan không hiểu rõ tiêu cục của thời đại này, nhưng theo nàng biết, cái nghề áp tiêu này hệ số nguy hiểm hẳn là tương đương cao, cổ đại từ chỗ này đến một chỗ khác, đường sá xa xôi, gặp phải thổ phỉ mã tặc là chuyện rất thường xuyên, cho nên người cổ đại rất ít khi di chuyển, cũng dẫn đến nghề tiêu cục này lợi nhuận cao, lời cao tự nhiên nguy hiểm cũng tăng cao.
Nàng chậm rãi mở miệng nói: "Tam Ngưu, vô luận con muốn làm gì, nương đều ủng hộ con, nhưng mà con thử tưởng tượng, con thích hợp vào tiêu cục sao? Nếu như gặp phải thổ phỉ, con dùng cái gì đánh lại bọn họ?"
Triệu Tam Ngưu nghiêm túc suy nghĩ.
Hắn ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, người của tiêu cục chắc chắn sẽ không nhận hắn.
"Không bằng thế này." Trình Loan Loan cười nói, "Lần trước ta đi trấn Bình An thấy được một võ đường, bên trong có rất nhiều hài tử học tập võ thuật, không bằng trước tiên đưa con đi võ đường học nửa năm, đến lúc đó có năng lực tự bảo vệ mình lại đi tiêu cục, như thế nào?"
Ánh mắt Triệu Tam Ngưu sáng lên.
So với tiêu cục, hắn hình như muốn đến võ đường hơn.
Hắn gật đầu như giã tỏi: "Được được được, đều nghe nương an bài!"
Hắn chần chờ một chút, "Con đi võ đường học võ, vậy việc trong nhà cũng chỉ có đại ca cùng nhị ca làm, không đúng, nhị ca còn phải làm ăn, chỉ một mình đại ca, chuyện trong ruộng..."
"Chuyện này con không cần lo lắng, ta dùng tiền tìm người làm giúp là được." Trình Loan Loan nhìn về phía Triệu Đại Sơn, "Đại Sơn, nếu con có chuyện gì muốn làm, bất kể là cái gì, chỉ cần con nói ra, nương cảm thấy hợp lý thì đều sẽ cho con làm."
Nàng tôn trọng sở thích của mỗi một hài tử, chỉ cần không phải chuyện vi phạm đạo đức, nàng sẽ dốc toàn lực ủng hộ.
Về phần những việc trong nhà, chỉ cần trả nổi tiền thì có rất nhiều người sẵn sàng làm.
Không thể bởi vì chuyện trong nhà không ai làm mà cản trở bọn nhỏ phát triển, cái này gọi là được cái này mất cái khác.
Triệu Đại Sơn sờ đầu: "Nương, con chỉ thích trồng trọt, gieo trồng hạt giống, nhổ cỏ tưới nước bón phân, mỗi lần bội thu chính là thời điểm con vui vẻ nhất. Con không thông minh biết làm ăn giống lão nhị, cũng không giống lão tam biết đánh nhau, càng không giống Tứ Đản đầu óc linh hoạt biết đọc sách, con chỉ có một suy nghĩ trong đầu, chính là chăm sóc tức phụ thật tốt, nuôi lớn hài tử, hiếu thuận nương."
Đọc sách khoa cử là ước mơ, làm ăn kiếm nhiều tiền là ước mơ, ai nói vợ con ấm giường cũng không phải là ước mơ đâu chứ.
Trình Loan Loan cười nhìn về phía đại nhi tử: "Được, vậy thì hướng ỹ nghĩ này mà cố gắng."
Triệu Đại Sơn thật thà nở nụ cười: "Con sẽ ở đây, chăm sóc tốt cả nhà, lão nhị lão tam lão tứ cứ xông xáo bên ngoài, không cần lo lắng trong nhà."