"Nương, ngài cũng cảm thấy con nói rất đúng phải không?" Tôn thị được cổ vũ, tiếp tục nói, "Nha đầu này vừa thấy là biết không biết làm việc, yếu đuối đến một cái thùng nước cũng nhấc không nổi, so ra vẫn kém Xuân Hoa nhà chúng ta. Sức lực của Xuân Hoa rất lớn..."
+
Triệu lão thái thái trợn tròn đôi mắt, véo vào tay của Tôn thị: "Đồ thứ không biết xấu hổ, nếu ngươi dám để Xuân Hoa làm ra loại chuyện nhục nhã như vậy thì ta lập tức bảo lão tam bỏ ngươi!
Đừng lấy chuyện mang thai để uy hiếp ta, dám để cho Triệu gia mất mặt thì dù trong bụng ngươi có hài tử thì nhà ta cũng không cần!"
Tôn thị vẻ mặt sửng sốt.
Nàng ta chỉ là muốn cho Xuân Hoa tới nhà đại tẩu giúp việc, so với Tào Oánh Oánh kia nhất định là khỏe mạnh hơn, chuyện này sao lại khiến cho Triệu gia mất mặt.
Lại còn để cho Triệu Hữu Tài bỏ nàng ta, chuyện này có nghiêm trọng đến vậy sao?
Tôn thị muốn giải thích hai câu thì lại thấy Triệu lão thái thái đang thở phì phò đi qua chỗ của Trình Loan Loan.
"Nương, ngài tới thật đúng lúc." Trình Loan Loan lấy thịt viên từ nồi đưa qua: "Tuệ Nương không ở đây, con cũng không biết thịt viên này đã chín hay chưa, nương nếm thử một chút."
Triệu lão thái thái há miệng, Trình Loan Loan thổi thịt viên một chút rồi đút vào miệng của lão thái thái.
Bởi vì là tiệc mừng tân gia nên Trình Loan Loan quyết định làm xa xỉ một lần, làm thịt viên chiên ngập dầu, bỏ vào trong miệng liền cảm nhận được mùi hương giòn tan. Lão thái thái không rảnh nói chuyện, nhai kỹ nuốt chậm đem thịt viên nuốt xuống, cả người liền cảm thấy tràn ngập hạnh phúc.
Lúc nãy vừa nổi giận đùng đùng, lúc này đã bình tĩnh lại.
Bà dịu giọng nói: "Tức phụ lão đại, chất nữ nhà mẹ đẻ của con tên là Oánh Oánh nhỉ, mang họ gì đấy?"
Tào Oánh Oánh ở trong nhà ở bốn, năm ngày, lão thái thái cũng chưa từng hỏi qua chuyện này, lúc này đột nhiên hỏi tới, Trình Loan Loan nghĩ thầm hẳn là bà đã biết được chuyện gì đó.
Nàng cũng không muốn lừa bà, hạ giọng nói: "Thật ra cũng không phải là chất nữ nhà mẹ đẻ của con, là cô nương mà Nhị Cẩu cùng Tiểu Chính đã cứu được ở trấn trên, một tháng sau cha nàng sẽ tới đón nàng đi, ngài cứ yên tâm đi, con đã dặn dò đám tiểu tử thối kia rồi, không được khi dễ cô nương nhà người ta, bọn nhỏ ra vào cũng đều chú ý, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Nghe nàng nói như vậy, lão thái thái liền thấy yên lòng.
Cũng không biết là từ khi nào, dù cho đại nhi tức nói cái gì thì bà cũng sẽ tin tưởng vô điều kiện.
Triệu lão thái thái cười nói: "Để nương làm thịt viên cho, con khống chế độ lửa không tốt."
Trình Loan Loan xoa xoa tay, đem đồ ăn đã chuẩn bị tốt bưng lên bàn.
Nhà mới có một cái bàn lớn, hơn nữa lại có bàn nhỏ từ bên nhà cũ mang sang, hôm nay đặt hai cái bàn, nam nữ tách ra ngồi riêng, không phân lớn nhỏ, nhưng cũng không sao, dù sao bọn nhỏ cũng không ngồi yên được, bưng chén chạy khắp nơi.
Trình Loan Loan còn chuẩn bị rượu, Triệu lão nhân lôi kéo hai nhi tử cùng với tôn tử lớn nhất là Triệu Đại Sơn cùng nhau uống rượu.
Cả gia đình đang chuẩn bị ăn cơm thì ngoài cửa liền có một người vọt vào. Là lý chính!
"Nương Đại Sơn, mau xuống ruộng nhìn xem, gốc lúa trổ bông rồi!" Lý chính mặt đầy phấn khích, trong lời nói cũng không kiềm chế được sự hưng phấn: "Mới hai mươi ngày, hơn hai mươi ngày đã trổ bông, chờ thêm hai, ba mươi ngày nữa là có thể thu hoạch được rồi, ông trời phù hộ thôn Đại Hà chúng ta! Nương Đại Sơn, ngươi chính là đại ân nhân của bọn ta!"
Đối với người dân thì lương thực là thứ quan trọng nhất, có liên quan tới chuyện lấp đầy bụng, đó chính là chuyện lớn bằng trời.
Nếu như trước đây còn nửa tin nửa ngờ thì hiện tại đã không còn gì phải nghi ngờ nữa, lúa đã trổ bông rồi.
Nếu có thể lấp đầy bụng người ta thì ngươi chính là ân nhân của bọn họ!