"Nương Đại Sơn đúng là hết chỗ chê, cái bàn tiệc này ở thôn chúng ta cũng là số một số hai đấy."
"Nương Đại Sơn đã hào phóng mời chúng ta uống rượu như vậy, chúng ta cũng phải cam lòng dốc sức, lúc lợp ngói cũng phải cẩn thận từng viên."
"Cái này còn cần ngươi nói sao, nhất định chúng ta sẽ làm việc còn ra sức hơn cả làm nhà cho mình nữa."
"Nào nào, uống một chén đã."
"Không uống, mấy món ăn này quá ngon, để ta ăn nhiều một chút trước đã."
Trong sân ngập tràn niềm vui.
Trên mặt Trình Loan Loan cũng đều là tươi cười, nàng giao chuyện tiếp đãi khách nhân cho Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu. Hai người đi từ bàn này sang bàn khác thay phiên nhau mời rượu, cùng khách nói chuyện hàn huyên, làm cũng ra hình ra dạng.
Mấy phụ nhân Triệu gia không ra bàn tiệc ngồi ăn, chỉ tùy tiện bày một bàn trong bếp nhưng món ăn cũng không khác gì bên ngoài.
"Đại tẩu, các ngươi thời gian này đúng là càng ngày càng tốt." Trong mắt Tôn thị tất cả đều là vẻ hâm mộ: "Nghe nói Nhị Cẩu bán món kho kiếm được không ít tiền, hay là dẫn theo tam thúc hắn cùng làm với đi. Tam thúc hắn sức lực lớn, có thể làm thêm được không ít việc."
Trình Loan Loan lạnh nhạt hỏi: "Là tam thúc cảm thấy xây nhà cho nhà chúng ta quá mệt mỏi cho nên muốn đổi công việc phải không?"
"Không phải, đương nhiên là không!" Tôn thị liều mạng lắc đầu: "Căn nhà này chỉ cần mấy người lợp ngói, lát gạch xong là đã hoàn thành rồi, dù sao cũng phải tìm một công việc mới."
"Vậy thì giúp nhà chúng ta cày đất đi." Trình Loan Loan nhếch môi: "Mắt thấy cũng sắp đến ngày gieo hạt mùa thu rồi cũng không thể để chậm trễ được."
Tôn thị: "..."
Nhà bọn họ cũng phải gieo hạt vụ thu. Để gieo hạt vụ thu thì cần phải cày xới đất, hai mươi ba mươi mẫu ruộng cạn như vậy quá mệt mỏi. Nàng ta là muốn tìm cho nam nhân của mình một công việc thoải mái, đem chuyện cày đất ném cho nhị ca làm, kết quả vòng tới vòng lui vẫn không tránh khỏi cày ruộng.
2
"Đại tẩu, người nhà mẹ đẻ tẩu tới rồi." Văn thị ngẩng đầu nói: "Sắc mặt Trình lão thái thái có vẻ hơi khó coi, không phải là tới gây sự chứ?"
Trình Loan Loan ngẩng đầu nhìn ra, quả nhiên nhìn thấy Trình lão thái thái vẻ mặt tối thui đứng ở cổng nhà mới.
Trong sân tất cả mọi người đang ăn cơm uống rượu nói giỡn căn bản là không chú ý tới ngoài cửa có người.
Trình lão thái thái không tới một mình, phía sau còn có một nam nhân, trên mặt nam nhân có một cái bớt lớn, chính là nam nhân mới mà bà ta tìm cho Trình Loan Loan.
Lần này bà ta đến thôn Đại Hà chính là muốn đem chuyện này định ra, kết quả là khi đến nhà Trình Loan Loan, một người cũng không có.
Bà ta gọi một hài tử lại hỏi thăm một chút, mới biết hôm nay là ngày lễ thượng lương của nhà Trình Loan Loan, đang làm tiệc rượu bên nhà mới.
Bà ta không thể tin được khuê nữ này lại có thể xây một căn nhà lớn như vậy, tuy nhiên bà ta lập tức nghĩ đến lần trước huyện lệnh đại nhân ban thưởng một trăm lượng bạc, có thể xây nhà lớn như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Cái mà lão nhân gia bà không thể chấp nhận chính là, khuê nữ ruột thịt bày tiệc rượu thượng lương trọng đại như vậy, thế mà lại không đi đến thôn Trình gia mời người nhà mẹ đẻ đến uống rượu.
Trình Loan Loan buông bát đũa xuống, nghênh đón, ngoài cười mà như không cười nói: "Ngọn gió nào thổi Trình lão thái thái tới đây thế. Trong này cũng hết chỗ rồi, ta sẽ không mời lão nhân gia vào bàn đâu."
Trình lão thái thái tức chết đi được, bà ta hận không thể cho Trình Loan Loan một bạt tai chết luôn.
Tuy nhiên trong sân có vô số người đang yên lặng nhìn chằm chằm bên này, bà ta chỉ có thể cố hết sức duy trì hình tượng của mình, hít sâu một hơi, ôn tồn nói nói: "Chúng ta là người một nhà nói mấy lời khách sáo như vậy làm gì, hôm nay ta đến đây là để chia vui với mọi người."
Trình Loan Loan nhìn thấy nam nhân đi theo kia liền hiểu, lão thái thái này thật đúng là chưa từ bỏ ý đồ mà, lần trước nháo thành như vậy rồi mà lại còn dám lấy chuyện này ra yêu sách nữa.
Nàng cười tủm tỉm nói: "Đây không phải là trùng hợp sao, ta cũng có một chuyện vui nói với lão thái thái một chút, Chiêu Nhi, con lại đây."
Trình Chiêu bị một vài người trong thôn lôi kéo kính rượu, nhất thời không đi được, nếu không hắn đã sớm tới đây rồi.