Một đêm này đối với Lạc Thần mà nói là như từ trên đám mây rơi xuống mặt đất. Tất cả sự tự tin và niềm vui có được từ việc giúp đỡ Lý Mục đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Nàng cũng không phải là cố ý làm hắn thất vọng vào ngay lúc này. Trước khi mở miệng cầu xin hắn, nàng thậm chí gần như đã quên mất những giao phó ân cần mà trước khi đi phụ thân đã dặn dò mình.
Nhưng trong sâu thẳm lòng nàng vẫn luôn có một âm thanh tồn tại.
Mỗi thời khắc sung sướng cùng với phóng túng, âm thanh kia sẽ đúng lúc ngoi đầu lên, nhắc nhở nàng về sự tồn tại của nó. Mà thời điểm nàng thầm buồn khổ và xấu hổ vì sự tự rước lấy nhục của mình, Lý Mục thậm chí còn không ở bên nàng – Tất nhiên, điều này cũng không thể nào trách hắn được. Bởi vì màn đêm buông xuống, Cam thị cùng Hầu Kiên đã phát động phản loạn. Trong kế hoạch ban đầu của họ là tập kích ngay trong đêm, bao vây Hầu phủ cùng dịch quán, gi3t chết cha con Hầu Định và Lý Mục. Nhưng mà không ngờ rằng đối thủ đã có đề phòng từ sớm.
Đây là một buổi tối ăn mừng kết liên mình.
Và cũng là một buổi tối đầy máu tanh và giết chóc.
Âm thanh chém giết vang lên nửa đêm ở bên ngoài cho đến tận hừng đông mới cuối cùng yên tĩnh xuống. Cam Kỳ cùng Hầu Kiên ngay khi màn đêm buông xuống đã đền tội, vây cánh của hai người cũng bị rơi vào cuộc thanh tẩy.
Qua hai ngày, Lý Mục hiệp trợ Hầu Định xử lý xong công việc giải quyết hậu quả, mang theo Lạc Thần rời đi.
Lúc Lạc Thần đi ra khỏi dịch quán, nhìn thấy trên đường người đến người đi. Nơi này đã khôi phục lại sự yên tĩnh và bình yên như lúc ban đầu, âm thanh náo động chém giết của buổi tối hôm đó dường như chỉ là một giấc mộng. Nhưng mà những vết máu đen ngòm còn sót lại trên bậc thềm trước dịch quán chưa bị nước mưa rửa trôi lại là sự thật nhắc nhở đối với mọi người. Ngay bên ngoài cánh cửa này của đêm hôm đó đã từng phát sinh một cuộc đấu tranh ngươi chết ta sống thảm thiết như thế nào.
Đi về hai ngày, tường thành Nghĩa Thành dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt.
Lúc vào thành, một thành úy ra đón, nói câu gì đó với Lý Mục. Lý Mục như khẽ giật mình, quay đầu lại vô thức nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần nhanh chóng biết được tin tức.
Đại huynh Cao Dận của nàng đã tới, hiện đang ở trong phủ thứ sử.
….
Cao Dận là nhận được điều động của Cao Kiệu đã đi theo sau ngay khi đoàn người Lạc Thần xuất phát không lâu.
Sở dĩ Cao Kiệu sắp xếp như thế một là không yên lòng sự an toàn ở trên đường đi của con gái, hai là cũng đảm bảm rằng sau khi con gái gặp Lý Mục xong thì mau chóng trở về Kiến Khang.
Ông lo lắng Lý Mục không cho con gái về, cũng lo lắng con gái không muốn quay về.
Cho nên mục đích chuyến đi này của Cao Dận đã rất rõ ràng.
Cao Dận đột nhiên đến hiển nhiên là khiến cho Lý Mục bị bất ngờ không kịp chuẩn bị. Nhưng khi trở lại phủ thứ sử gặp Cao Dận xong, hắn dùng lễ tiếp đón, cực kỳ khách sáo lễ độ.
Lạc Thần cũng bình tĩnh tiếp nhận sự an bài đó của phụ thân. Người duy nhất muốn phản kháng chính là Cao Hoàn. Vết thương ở mông của Cao Hoàn đã khôi phục nhanh chóng, đã có thể xuống giường đi lại được rồi. Cao Dận đến một cách đột nhiên, làm cho cậu ngửi được hương vị mộng tưởng đã kết thúc. Sau mấy lần vấp phải trắc trở, cậu cũng đã hiểu được một đạo lý. Rằng điều kiện tiên quyết bá phụ không gật đầu, không quan tâm cậu cầu xin Lý Mục như thế nào, Lý Mục đều không thể nào giữ cậu lại để vi phạm ý của bá phụ.
Hy vọng duy nhất là ở chỗ a tỷ. Nếu như a tỷ bằng lòng ở lại, vậy thì cậu cũng có thể thuận lợi ở lại theo.
Căn cứ theo sự quan sát mấy ngày qua của cậu, cậu cảm thấy từ sau khi a tỷ tới nơi này thì như cá gặp nước, nom tỷ ấy rất vui vẻ thoải mái.
Có mấy lần cậu thăm dò a tỷ, cũng không nghe thấy a tỷ nói chờ cậu hồi phục rồi thì sẽ trở về. Cho nên là cậu cực kỳ lạc quan với việc sẽ tiếp tục được ở lại nơi này.
Không ngờ rằng Cao Dận lại đột nhiên đến, khiến cho tất cả hy vọng của cậu đều vỡ tan tành.
Điều khiến cậu bối rối hơn nữa là cậu tranh thủ đi tìm a tỷ, muốn khuyên tỷ ấy tiếp tục ở lại, nhưng mà thái độ của tỷ ấy cũng đã hoàn toàn khác trước. Tỷ ấy dường như không hề biểu lộ ý tứ phản kháng lại sự sắp xếp của bá phụ.
Cao Hoàn thất vọng toàn tập rồi.
Khiến cho cậu buồn bực hơn là, vết thương trên mông cậu đã giày vò cậu đến mức không muốn sống nữa hiện tại cũng bắt đầu đối nghịch với cậu.
Ngày hôm qua, Cao Dận dẫn quân y đến khám cho cậu. Sau khi cố gắng hết sức chống cự vì danh dự và tôn nghiêm của mình, cuối cùng cậu cũng không thể chống lại được sự uy nghiêm của đại huynh lớn hơn cậu mười mấy tuổi, đành phải cởi qu@n xuống.
Quân y nói, vết thương đã gần như khỏi hoàn toàn, không cưỡi ngựa mà đổi sang ngồi xe, đi đường hoàn toàn không vấn đề.
Cứ như vậy, ngày về đã thuận lợi mà quyết định.
Ngay tại ngày mai.
…..
Chạng vạng tối, nắng chiều một lần nữa bao phủ ở hoang dã, nhuộm khắp vùng thành một màu vàng rực rỡ.
Khi thời tiết tốt, bạn có thể nhìn thấy bóng của bức tường thành cao chót vót của Nghĩa Thành từ khoảng cách mười dặm. Có lẽ đó là cảm giác an toàn mà bức tường thành kiên cố này mang lại cho người ta, gần đây đều có người dìu già dắt trẻ lần lượt từ bốn phương tám hướng đến nơi này, thỉnh cầu được vào thành sinh sống.
Nhân số ít thì mấy chục, nhiều thì mấy trăm.
Tưởng Thao dựng mấy cái lều ở cửa thành, cho người chuyên môn phụ trách thực hiện việc đăng ký. Sau khi lưu dân vào thành, rất tự nhiên, họ đều sinh sống chung quanh phủ thứ sử. Diệt trừ cỏ dại, sửa sang nhà cửa, sau khi an cư lại bận rộn khai khẩn ruộng đất.
Mặc dù đã sang hè, nhưng chỉ cần mau chóng khai khẩn ruộng đồng rồi gieo hạt càng sớm càng tốt, nếu như ông trời bằng lòng thưởng lúa, đến cuối thu vẫn sẽ có thu hoạch.
Lý Mục từ giáo trường ngoài thành trở về, vào cửa thành.
Thời tiết càng ngày càng nóng.
Bùn đất khô ráo theo tiếng hò hét và theo mồ hôi đầm đìa của binh sĩ thao luyện anh dũng mà tràn ngập trong không khí. Hắn đi qua cửa thành, nơi đó đang có một nhóm người tị nạn vừa mới đến, đang xếp thành hàng đợi thẩm vấn, nóng lòng đợi được vào thành. Quần áo của họ rách rưới, khuôn mặt lấm lem bụi đất và trên khuôn mặt họ đầy dấu vết của sự vất vả do lao động vất vả để lại.
Một bộ quang gánh là toàn bộ gia sản của họ.
Nhưng giờ phút này, khi xếp hàng để đợi được vào thành, lúc trông mong nhìn tường thành ở phía xa, bên trong từng đôi mắt vốn đã chết lặng vô hồn lại lộ ra tia hy vọng về một cuộc sống mới ổn định đã mất từ lâu. Trông thấy binh sĩ ở cửa thành hành lễ với một quan quân cưỡi ngựa đi đến, gọi hắn “thứ sử”, thì biết người nay chính là thành chủ Lý Mục, tất cả bèn đồng loạt quỳ xuống, cầu xin hắn thu nhận.
Lý Mục bảo mọi người đứng lên, ra lệnh cho binh sĩ mau chóng hoàn tất việc đăng ký, trước khi trời tối thì cho mọi người vào thành. Phân phó xong, đi qua cửa thành, đang chuẩn bị đi về hướng phủ thứ sử chợt nghe có tiếng gọi:
– Tỷ phu ơi!
Hắn quay đầu lại, bắt gặp Cao Hoàn ở sau một khối đôn khác từ cửa thành xông ra, bèn đứng lại.
Vào mấy ngày trước Cao Hoàn đã có thể đi lại ra ngoài, bèn ôm mông lén lút chạy tới giáo trường để xem thao luyện. Lý Mục đã để ý tới cậu từ sớm rồi, nhưng cũng không đuổi cậu đi.
– Tỷ phu ơi, mặc dù võ công của đệ hơi kém một chút, nhưng nếu huynh cho đệ cơ hội, đệ có thể chịu được cực khổ đó. Đệ còn biết nói tiếng Tiên Bi nữa nhé. Huynh thấy đệ có thể gia nhập đội Lệ Võ chiến được không?
Cậu lấy lòng hỏi.
Dưới trướng của Lý Mục ngoài truy trọng binh, thám báo, nỏ thủ và bộ binh cần thiết ra thì gần đây có thiết lập một chiến đội binh lính tinh nhuệ. Đây chính là chiến đội một trong một trăm, sắc bén nhất, có tên là Lệ Võ. Những ngày gần đây, có những cuộc thi võ thuật trong giáo trường, người nào được gia nhập thì đều vô cùng vinh dự.
Cao Hoàn dù nằm mơ cũng muốn trở thành một thành viên ở trong đó.
Thấy Lý Mục nhìn mình, cậu lập tức nhụt chí.
– Thôi được rồi đệ biết rồi…- Cậu đổi giọng, – Tỷ phu ơi, ngày mai a tỷ đi rồi, huynh đồng ý thật à?
Lý Mục không nói gì.
– Lần này a tỷ trở về về sau không biết chừng sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Tỷ phu cũng biết mà, bá phụ cực kỳ bất mãn với huynh. Lần này nếu không phải a tỷ của đệ dựa vào lý lẽ biện luận, bá phụ cũng còn lâu mới cho tỷ ấy đi…
Cao Hoàn nheo mắt nhìn Lý Mục. Thấy ánh mắt hắn vượt qua đỉnh đầu của mình rơi vào hướng cửa thành phía sau lưng mình, như là đang nhìn gì đó, cũng không tập trung nghe mình nói chuyện.
Trong lòng cậu tính toán, tiếp thêm dũng khí.
– Tỷ phu ơi, đệ tử thế gia Kiến Khang yêu thích a tỷ đệ nhiều vô số kể đấy. Người khác đệ không nhắc tới, chỉ riêng Lục đại huynh thôi đến nay vẫn nhớ thương a tỷ của đệ đó, chẳng chịu cưới người nào cả…
Cậu thở dài thườn thượt.
– Tỷ phu, đệ thật là lo lắng thay cho huynh ghê. Thực ra đại huynh đệ dù có tới đây, nhưng huynh không cần phải sợ huynh ấy. Đại huynh ấy à dù bá phụ nói gì huynh ấy nghe đó chưa từng có ý nghĩ cá nhân gì, nhưng mà lại là người mặt lạnh tim nóng…
– Lục lang, đệ đang nói linh tinh cái gì đó.
Sau lưng chợt có tiếng quát to.
Cao Hoàn giật mình quay lại, bấy giờ mới trông thấy Cao Dận từ cửa thành nhanh chân đi đến, ánh mắt nhìn mình chằm chằm, rất là nghiêm khắc.
Hiển nhiên là đã nghe được một ít những lời mình nói rồi.
Cao Hoàn thót cả tim lại, ngậm miệng vội.
Cao Dận đi tới, ra lệnh cho Cao Hoàn trở về.
Cao Hoàn ngượng ngịu cúi đầu, ôm mông, đầy ủ rũ mà đi.
Cao Dận nhìn theo bóng dáng rũ rượi chẳng có tinh thần của em trai rời đi, nhìn quanh cửa thành một vòng, ánh mắt rời khỏi những người tị nạn đang dắt díu nhau đi về hướng trong thành.
– Lý Mục này, nói thật, mấy ngày tới đây, những gì đã thấy được ở Nghĩa Thành khiến cho ta rất xúc động. Ngươi thật sự là một người tài ba. Chẳng những ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, mà ngay cả trị quân trị dân cũng rất tài giỏi. Ta còn nghe nói ngươi đã kết liên minh với Cừu Trì, hậu phương yên ổn. Ta tuy nhiều hơn ngươi mấy tuổi nhưng tự hỏi bản thân nếu như đổi là ta tới đây chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng không thể làm được tốt như ngươi…
Y chần chừ một chút.
– Chính bởi vậy, ta mới hy vọng ngươi không bị nhầm đường lạc lối. Những lời cần nói bá phụ ta đã nói với ngươi rồi, ta không cần nói gì thêm nữa. Ta cũng hận triều đình bất lực, nhưng mà, nếu như người nào cũng giống như ngươi vậy, chẳng phải thiên hạ này sẽ càng thêm hỗn loạn hay sao?
– Ngày mai dù ta có mang a muội trở về, nhưng sự kỳ vọng của bá phụ đối với ngươi vẫn còn. Ngươi hãy nghĩ cho kỹ, đừng để ông ấy thất vọng.
Nói xong, y bỏ đi ngay.
…
Lý Mục vào phủ thứ sử.
So với bên ngoài hỗn loạn và nóng nực, hậu viện của phủ thứ sử yên tĩnh và mát mẻ, như thể bước vào một thế giới khác.
Lối đi trên hành lang vừa được tưới nước, mặt đường lát đá cuội sạch sẽ bị ướt.
Nước nhỏ giọt làm cho viện tử trong buổi tối đầu hè mát mẻ và ẩm ướt.
Nàng đã thu dọn xong đồ đạc của mình, một vài cái rương được đặt chỉnh tề dưới đất bên cạnh cửa.
Nàng để chân không ngồi bên giường trúc đặt bên cửa sổ mới chuyển đến còn chưa được mấy ngày, dựa vào một cái gối mềm, mượn ánh nắng chiều cuối cùng còn sót lại bên ngoài cửa sổ đọc sách.
Gió đêm lùa qua ô cửa sổ trúc, nhẹ nhàng cuốn lấy mái tóc dài xõa sau vai còn chưa được lau khô của nàng, trông thấy hắn đi vào, nàng quay đầu lại nói:
– Huynh đi tắm đi rồi còn ăn cơm.
Trên bàn trà bày biện cơm tối, chỉ có một bộ bát đũa.
Bắt gặp vẻ chần chừ của hắn, nàng nói:
– Muội ăn rồi.
Lý Mục dùng một chậu nước sạch chuẩn bị sẵn bên cạnh rửa sạch mặt và hai bàn tay dính đầy bụi đất, sau đó yên lặng ngồi ở xuống bàn cơm.
Hắn ăn rất nhanh, buông bát đũa xuống.
Nàng cũng để quyển sách xuống, đi xuống giường trúc, xỏ đôi guốc gỗ cao răng đi đến bên giường, ôm một chồng quần áo được gấp gọn gàng đặt bên trên chiếc rương quần áo để ở góc phòng, nói:
– Trời nóng nực, đây là mấy bộ quần áo mà mấy ngày này A Cúc và mọi người làm cho huynh.
– Cái màu xanh này, – Nàng chỉ vào bộ trên cùng, – Là muội làm cho Tưởng nhị huynh. Huynh ấy có vóc người không cao bằng huynh, huynh đừng lấy nhầm đó.
Ánh mắt Lý Mục chuyển dời từ chồng quần áo chậm rãi rơi xuống mặt nàng.
Lạc Thần nhìn hắn, nét mặt bình tĩnh.
– Chỗ góc tây bắc của phòng bị mưa dột, hôm trước mưa to không dột nữa, đã sửa xong rồi.
– Nhưng bên kia, – Nàng chỉ vào góc phòng đối diện, – Hôm đó trời mưa to, gió cũng lớn, huynh đi vắng, muội ở trong phòng nghe thấy âm thanh cành cây khô bị gió quật gãy, rất to, chắc là có mảnh ngói bị đập vỡ rồi. Chắc là nó bị rò rỉ từ lúc đó, cũng may là mưa tạnh rất nhanh. Dù sao thì huynh cũng phải ở lâu dài, có rảnh thì cho người đến sửa đi.
Lý Mục vẫn lặng thinh.
– Khi dọn dẹp sân sau vài ngày trước, muội phát hiện có một cái giếng.
Lạc Thần nói tiếp,
– Mặt trên mọc đầy cỏ dại, lúc đầu muội cũng không để ý không phát hiện ra. Muội đã cho người dọn sạch đáy giếng rồi, miệng giếng cũng đã mở lại. Hôm nay nước đã đầy, rất mát, thì ra là một cái giếng tốt. Về sau lấy nước không cần phải ra ngoài nữa. Nếu huynh có rảnh thì cho người xây thêm bệ giếng, sau này lúc tắm rửa cũng tiện hơn.
– Bản thân huynh cũng phải nhớ ăn cơm đầy đủ. Đại nghiệp tất nhiên là quan trọng, nhưng mà sức khỏe mới là quan trọng nhất. Người mà sụp đổ thì cái gì cũng mất hết. Còn có A Ngư nữa, cô bé đã không còn mẹ, phụ thân cùng với a huynh của cô bé thì đều đã là binh lính của huynh. Hôm nay muội vừa đi thăm cô bé. Về sau lúc huynh đi đánh trận thì nhớ đừng để hai cha con họ cùng ra trận nhé.
– Sau khi muội trở về, sau này chưa chắc đã đi Kinh Khẩu thăm mẹ huynh cùng A Đình nữa. Nhưng mà bất kể thế nào, họ đối xử với muội rất tốt, muội sẽ không bao giờ quên họ. Muội sẽ cho người chiếu cố họ. Huynh cứ an tâm ở đây, không phải lo lắng gì cả.
Nàng dừng một chút.
– Tương lai huynh muốn làm chuyện lớn, chắc chắn không cần muội nhắc thì tự huynh cũng biết rõ. Nên chuẩn bị để sớm đón họ đi.
Nàng nói xong thì cũng yên lặng.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Chỉ có gió chiều thổi qua khung cửa sổ, và tiếng sột soạt của những trang sách nàng đã đọc trên chiếc trường kỷ bằng tre nhẹ nhàng lật qua lật lại.
Đây là câu nói dài nhất nàng từng nói với hắn trong mấy ngày nay.
– A Di…
Trong mắt Lý Mục sóng ngầm cuồn cuộn. Hắn trầm thấp gọi tên nàng, giọng khàn đặc, bước lên một bước, như là muốn đi đến gần nàng. Lạc Thần lại quay người trèo lên giường trúc bên kia, lại ngồi dựa vào nó, cầm sách lên.
Lý Mục nhìn một bên mặt của nàng, bước chân định trụ.
….
Lạc Thần ngủ đến nửa đêm về sáng thì tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại một mình nàng.
Cửa được hé mở một nửa.
Qua tấm màn nhìn một lúc, nàng trở mình lại nhắm mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, một làn sương sớm mỏng manh đọng lại ở vùng hoang vu ngoại thành, những giọt sương đọng lại trên đầu ngọn cỏ dại bên đường. Mặt trời còn chưa dâng lên, một đoàn người đã khởi hành chuẩn bị đi.
Tại khu đất trống cách cửa phủ thứ sử theo dòng người tị nạn không ngừng quay về, dân số xung quanh phủ thứ sử dần dần đông lên. Gần đây trẻ con cũng càng ngày càng nhiều. Có khi ban ngày buổi chiều, dù ở hậu viện cũng có thể nghe được tiếng cười vui vẻ của đám trẻ con chơi trò đuổi bắt nhau ở đằng trước.
Nhưng giờ phút này bởi vì quá sớm, trên bãi đất trống không có một ai.
Lạc Thần ngồi ở trong xe ngựa, dưới sự hộ vệ của Cao Dận, Phàn Thành cùng với mấy trăm võ sĩ đi qua bãi đất trống đi về hướng cửa thành.
Hai cánh cửa thành nặng nề được binh sĩ đẩy ra, một trái một phải chậm rãi mở ra.
Một đoàn nhân mã đi qua động thành, một lần nữa đi lên con đường về phương Nam.
Lần này là quyết định thật sự phải đi.
Lạc Thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe lần cuối, vùng đất hoang vu vô tận nơi cỏ dại đang mọc điên cuồng, kìm nén thôi thúc muốn nhìn lại lần nữa và đóng cửa sổ lại.
Lý Mục có tiễn nàng.
Cao Dận rất khách sáo. Vừa mới ra khỏi cửa thành đã tự mình xuống ngựa, đứng ở bên đường, ba vái chào bái tạ, mời hắn dừng bước – đây là lễ tiết long trọng nhất để khách tạm biệt chủ nhà.
Lý Mục đi lên đôn đài cao nhất ở tường thành, đứng ở sau lỗ châu mai nhìn đoàn nhân mã đang che chắn chiếc xe ngựa kia rời khỏi, dần dần biến mất ở trong tầm mắt.
Hắn đứng ở trên đôn đài rất lâu.
Khi mặt trời dần dần nhô lên cao từ đường chân trời, cửa thành lần nữa mở ra.
Dưới tường thành, dần dần náo nhiệt.
Binh sĩ bên trong âm thanh khẩu lệnh xếp hàng đi ra khỏi thành, đi về phía giáo trường, bắt đầu một ngày huấn luyện mới. Dân trong thành mang theo mũ rộng vành vác cày, xẻng, thậm chí là gậy gỗ, cầm theo một bình nước và phần cơm mà vợ mình sáng sớm đã chuẩn bị sẵn cho mình, vội vã ra khỏi thành đi ra ruộng đồng.
Lý Mục đi xuống đôn đài.
Hắn đi thẳng đến giáo trường, đi đến giữa trung tâm Lệ Võ mà người nào cũng muốn gia nhập để trở thành chiến sĩ móng hổ răng sói của hắn.
Hắn cởi áo ra, tự mình ra sân thí luyện. Chỉ có những chiến binh có thể sống sót dưới tay hắn mới đủ tư cách gia nhập.
Ai có thể đánh bại bắn thì sẽ trở thành thủ lĩnh của chiến đội Lệ Võ
Mặt trời chói chang rơi xuống, bụi màu vàng cuồn cuộn, hắn bị mười người đàn ông vạm vỡ vây vào giữa, ở trần, mồ hôi như mưa, lần lượt đánh bại những binh sĩ đang tấn công mình từ mọi góc độ, cất tiếng hét to, kèm theo bụi đất bay lên, xông lên trên không giáo trường.
Lý Mục chạng vạng tối mới từ giáo trường trở lại phủ thứ sử, cả người đầy bụi đất và mồ hôi.
Còn có cả vết thương.
Hắn bị một binh sĩ bị chính mình đánh ngã đến đỏ con mắt, huyết tính bùng phát dùng gậy gỗ đánh trúng sau lưng.
Hắn bị đánh trúng một trận khí huyết cuồn cuộn.
Thanh gỗ gãy tại chỗ, một nửa bay lên không trung, để lại trên lưng hắn một vết đỏ như máu.
Binh lính kia đánh một gậy xong mới giật mình, hoảng sợ ngay tại chỗ, đứng đờ ra đó, không dám nhúc nhích nữa.
Lý Mục chẳng những không trách cứ gì mà còn tại chỗ thăng lên cấp tiểu đội trưởng.
Nỗi đau thể xác dường như cuối cùng đã chia sẻ một số cảm xúc bên trong của hắn vào lúc này. Hắn xuống ngựa, bước nhanh đi về phía cửa chính, lại trông thấy bên thềm đá có một cô bé nhỏ gầy tầm bảy tám tuổi ngồi đó. Trông thấy hắn, cô bé mắt sáng lên, vội vàng đứng lên.
Lý Mục nhận ra cô bé, đó chính là A Ngư mà hôm đó một mình đi tới ngoài cửa thành.
Hắn dừng lại. A Ngư ngửa đầu nhìn hắn, trên mặt lộ ra nụ cười mang theo chút sợ hãi.
– Lý thứ sử ơi, hôm qua phu nhân tới thăm cháu, có tặng cháu một bộ y phục. Quần áo của chị ấy lúc nào cũng thơm như hoa, có hôm cháu còn thấy chị ấy hái hoa bên đường nữa cơ. Chị ấy chắc chắn rất thích hoa. Cháu có hái một bông cho chị ấy, rất thơm, cháu muốn tặng chị ấy.
– Nhưng mà họ không cho cháu vào…
A Ngư quay đầu lại ấm ức nhìn hai binh lính trông cửa.
– Ngài có thể cầm hoa tặng chị ấy giúp cháu được không? Nếu chị ấy thích thì nói lại với cháu, ngày nào cháu cũng sẽ hái hoa tặng chị.
A Ngư vươn một bàn tay vốn dĩ giấu ở sau lưng ra, chìa bó hoa tới.
Hoa là loài hoa dại, có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi ngoài thành. Nhưng mỗi một bông hoa đều rất sạch sẽ, không dính bùn đất chút nào được bó bằng cỏ lau, còn được thắt nơ bướm xinh đẹp.
Trên đóa hoa còn được vẩy chút nước, đẹp đẽ và tươi tắn.
Cô bé ngẩng đầu lên, dè dặt nhìn hắn.
Lý Mục ngẩn người một lát, cuối cùng đưa tay ra nhận ấy bó hoa dại kia.
– Ta sẽ…giao cho cô ấy…
Hắn ngập ngừng trả lời.
A Ngư thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lộ vẻ vui mừng, bắt chước dáng vẻ người lớn hơi hạ thấp người cung kính với hắn rồi chạy vụt đi. Lý Mục quay đầu nhìn bóng dáng của cô bé rời đi, một tay cầm bó hoa dại kia, dưới cái nhìn chú ý của binh lính lẳng lặng bước vào cửa.
Hắn đi vào hậu viện, bước đi càng lúc càng chậm. Cuối cùng dừng bước trước cửa thùy hoa hình quạt, cúi nhìn bó hoa dại trong tay mình, sợ sệt chốc lát, chợt nhớ tới cái giếng mà hôm qua nàng nói đến, bèn vô thức tìm qua đó.
Hắn đứng bên miệng giếng, nhìn mặt nước phẳng lặng như gương, chiếu ra hình bóng của mình. Người đầy bùn đất, rất bẩn.
Cũng không biết một người như mình dựa vào đâu mà lạt lọt vào mắt xanh của cô ấy.
Lại càng không biết lọt mắt xanh này có thể duy trì đến khi nào.
Hắn nhấc một cái thùng gỗ lên, nặng nề đập xuống.
– Rào….
Mặt kính bị tan ra, bọt nước bắn khắp nơi, cái người đáng ghét ở trong đó ngay cả mình cũng khó ưa cuối cùng đã tan biến.
Hắn xách ra một thùng nước đầy, giơ lên cao đổ xuống rào một tiếng. Nước giếng mát lạnh đã lấy đi những bụi bặm và những giọt mồ hôi trên người hắn sau một ngày chịu trận, nhưng không thể làm vơi đi nỗi khắc khoải, khắc khoải trong lòng hắn.
Hắn đi chân không trở về viện tử.
Trong viện không một bóng người, trên hành lang, mấy chiếc lá vàng bị gió thổi bay khỏi cành trúc rơi xuống, lần lượt lăn qua lăn lại, bay tới.
Hắn đẩy cửa ra, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trống rỗng, ngoại trừ chăn ga gối đệm trên giường thì đồ đạc của nàng không còn gì cả. Keo kiệt đến mức ngay cả một sợi tóc mang theo mùi hương của nàng cũng không chịu để lại.
Lý Mục đứng ở cửa một lát, đột nhiên cảm thấy chân mình bủn rủn, toàn thân bất lực, đứng đều không vững. Ngẫm kỹ lại, hắn cả ngày huấn luyện ở giáo trường, giữa trưa chỉ cùng binh linh ăn vài cái bánh để lấp bụng mà thôi. Lúc này, hẳn là kháng nghị của cái bụng đói rồi.
Nhưng hắn lại không hề thấy đói, không muốn ăn gì cả.
Hắn đặt bó hoa dại của cô bé kia xuống, gần như là bám vào tường đi đến bên giường, nằm vật xuống. Hắn nằm ngửa ở trên giường, một lát sau, mở mắt ra, quay sang, nhìn vị trí mà đêm qua nàng ngủ.
Nàng thật sự không để lại gì cho hắn cả, rất sạch sẽ, ngay cả một sợi tóc cũng không có.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, những cảnh tượng liên quan đến nàng dường như không ngừng hiện ra trước mắt. Đêm đó tại dịch quán ở Cừu Trì, một người luôn kiêu ngạo như nàng lại căn nỉ cầu khẩn ở dưới người mình. Lại lướt qua ngày hôm qua, lúc mà nàng dặn dò mình từng việc một, biểu cảm bình tĩnh không lay động.
Lồ ng ngực của hắn đột nhiên như bị thứ gì đó xoắn thắt lại.
Giống như là bị thứ gì đó nắm chặt, đột nhiên có chút thở không nổi. Lần này, hắn có một cảm giác, có lẽ là hắn thật sự mất đi nàng thật rồi.
Mất đi hoàn toàn.
Một lần trước, lúc nàng đi, A Cúc đột ngột quay lại mắng hắn một trận, sau đó hắn đuổi theo chiếm hữu nàng.
Lần này nàng lại đỉ, trong lòng hắn phải chăng cũng từng âm thầm hy vọng A Cúc có thể quay lại mắng hắn một lần nữa?
Ngay chính hắn cũng cảm thấy hoang đường.
Hắn tựa hồ đã chết, nằm ở trên giường, khi hắn còn đang bất động, đột nhiên nghe được tiếng bước chân gấp gáp.
Có người đến, đang đi về hướng bên này.
Tim của hắn lập tức đập thật nhanh.
Huyết dịch khắp người trong nháy mắt tràn vào trái tim.
Hắn như được sống dậy, mở mắt ra, từ trên giường nhảy xuống, bước nhanh về phía cửa mở cửa ra.
Lại cứng đờ lại.
Người tới là Tưởng Thao.
Tưởng Thao mang theo quân y sốt sắng đi tới, đột nhiên thấy cánh cửa bị mở ra đột ngột, hắn xuất hiện ngay ở cửa thì cũng giật nảy mình, sau đó lại thở phào, nói:
– Huynh nghe nói hôm nay ở giáo trường đệ bị ăn một gậy, gậy còn bị gãy đôi nữa. Huynh sợ đệ bị thương nên cho người tới xem cho đệ.
Lý Mục chỉ nói mình không sao, còn nói thấy hơi mệt muốn đi nghỉ, bảo y đừng quấy rầy, rồi đóng cửa lại.
Tưởng Thao khó hiểu với thái độ rất không rõ ràng này của hắn, cùng quân y hai mặt nhìn nhau, đứng ở ngoài cửa một lát rồi đành phải đi.
Lý Mục quay vào trong, khoanh chân ngồi sau bàn, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bó hoa dại trước mặt.
Đột nhiên, dường như hắn đã đưa ra quyết định nào đó, đứng phắt lên, cấp tốc mặc y phục, mở cửa đi ra ngoài.
…
Ngày đầu tiên xuất phát, Cao Dận thương xót muội muội mảnh mai, cộng thêm cân nhắc đến vết thương ở mông của Cao Hoàn chưa khỏi hẳn hoàn toàn, cho nên đi rất chậm, đến chạng vạng tối mới đi được mấy chục dặm, thấy sắc trời đột nhiên tối xuống, gió nổi lên, trên đầu lơ lửng vài đám mây mù, biết đêm hè sẽ có mưa rào, sợ rằng nếu tiếp tục đi đường thì sẽ gặp mưa, liền ra lệnh dừng lại tại chỗ, đang tìm một nơi trú gió thích hợp chuẩn bị dựng trại qua đêm thì bỗng nghe tiếng vó ngựa phi nước đại sau lưng.
Y quay lại nhìn chăm chú, rất nhanh liền nhận ra người đang đuổi kịp kia chính là Lý Mục thì không khỏi giật mình, vội thúc ngựa lên đón, đứng ở giữa đường, chờ hắn tới gần một chút thì cao giọng:
– Lý thứ sử còn có chuyện gì à?
Lý Mục thúc vào con ô truy dưới thân, phi nước đại như tia chớp về phía y, kéo dây cương, ô truy liền dừng lại, hắn tung người xuống ngựa bái lễ với Cao Dận, nói:
– Cao đại huynh, đệ đổi ý rồi. A Di vẫn nên ở lại với đệ thì hơn. Làm phiền đại huynh trở về chuyển lời thăm hỏi của đệ tới nhạc phụ nhạc mẫu. Về sau nếu có cơ hội đệ sẽ đi gặp hai vị đại nhân, đến lúc đó sẽ chịu đòn nhận tội sau.
Hắn nói xong, liền phăm phăm đi đến chiếc xe ngựa mà Lạc Thần ngồi.
Cao Dận giật mình, cấp tốc xuống ngựa đuổi theo, chặn ở trước người hắn.
– Lý Mục, ngươi đừng có mà càn quấy. Kêu a muội ta quay về Kiến Khang chính là ý của bá phụ đấy, ngươi dám ép con bé ở lại à?
Sắc mặt của y cực kỳ khó coi.
Lý Mục cũng không đáp lại, né người, chớp mắt đã đến trước xe, mở cửa xe nhìn Lạc Thần đang ở trong đó mắt mở tròn xoe nhìn mình, nở nụ cười với nàng.
– A Di, ta nghĩ thông suốt rồi. Ta không muốn nàng đi. Ta muốn nàng ở lại.
– Nàng theo ta đi về, có được không?
Nói xong, hắn chìa tay ra với nàng.
Lạc Thần hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại đuổi theo, giật mình nhìn hắn rất lâu.
Hai người nhìn nhau chốc lát nàng khẽ lắc đầu, nói nhỏ:
– Muội không đi đâu. Huynh đi về đi.
Nàng vừa nói xong, Lý Mục lại làm như không nghe thấy, chui hẳn người vào, ở trước mặt bao nhiêu người ôm nàng ra ngoài, nói với A Cúc đang ngẩn hết cả người ở trong xe:
– Ma ma, ta đưa A Di về thành trước. Đồ đạc của em ấy khi nào bà tiện thì gửi lại, muộn chút cũng được.
Sự việc xảy ra quá nhanh quá nguy hiểm, tất cả mọi người đều như bị điểm huyệt, trơ mắt nhìn hắn ôm Lạc Thần đi thẳng về phía con ô truy.
Lạc Thần kinh ngạc đến tột độ, mãi sau mới có phản ứng, không thể giãy giụa, chỉ biết khẽ ra lệnh cho hắn thả mình xuống.
Lý Mục từ chối không nghe thấy, càng ôm nàng chặt hơn, nàng không thể nào giãy thoát được để mặc hắn đưa lên trên lưng con ô truy, Cao Dận đi tới tiếp tục cản đường đi.
– Lý Mục, ngươi thật là quá vô lễ. A muội tuy đã gả cho ngươi, nhưng Nghĩa Thành là nơi hoang vu, lúc nào cũng dễ xảy ra chiến tranh, ngươi muốn muội ấy theo ngươi chịu khổ, chịu lo lắng hãi hùng hay sao? Hơn nữa muội ấy cũng đã nói không về cũng ngươi rồi, ta nghe thấy rõ. Nếu ngươi không đi thì đừng trách ta không nể tình.
Nét mặt Lý Mục dần dần cũng chuyển sang lạnh lùng.
– Đại huynh, A Di gả cho đệ thì chính là người của Lý gia đệ. Không phải đệ cố ý muốn làm khó huynh, nhưng mà lúc này dù là nhạc phụ ở đây, nếu đệ không cho em ấy đi, nhạc phụ cũng đừng hòng mang đi.
Cao Dận mặt tái mét, giận giữ rút kiếm ra:
– Ngươi mau thả a muội ta ra, nếu còn tiếp tục làm bừa nữa, kiếm của ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Lý Mục làm như không nghe thấy gì, quay người nâng cánh tay, nhẹ nhàng linh hoạt đặt Lạc Thần ngồi lên lưng ngựa, xong rồi mới nói:
– Đại huynh, đệ đã đuổi kịp rồi, nhất định phải mang A Di về cùng. Làm phiền đại huynh chuyển lời xin lỗi của đệ tới nhạc phụ nhạc mẫu ạ.
Hắn nhìn Cao Dận đang mặt hết tái xanh lại trắng, duỗi ngón tay đẩy mũi kiếm của y đặt tại cổ họng mình ra, sau đó lên ngựa, một tay ôm lấy Lạc Thần đang muốn xuống ngựa, tay khác vỗ mạnh vào con ngựa.
Ô truy hí lên một tiếng, tung bốn vó lao đi, chớp mắt đã bỏ xa những người kia.
Cao Hoàn ngồi ở trong một chiếc xe ngựa khác thò đầu ra bên ngoài, mắt trợn tròn mồm há hốc.
Cao Dận sao chịu bỏ qua như thế, lập tức sai người chỉnh đốn tại chỗ, mình thì lên ngựa thúc ngựa đuổi theo.
Tọa kỵ của Cao Dận là bảo mã Tây Vực ngàn kim khó mua, nhưng mà ô truy của Lý Mục cũng không phải nô kỵ. Hai kỵ cước lực lực lượng ngang nhau. Cho dù y có giục ngựa điên cuồng đuổi theo cũng chỉ vừa vặn giữ khoảng cách, muốn đuổi kịp để chặn lại thì rất khó.
Cao Dận cắn chặt răng, tiếp tục đuổi theo.
Mấy chục dặm đường đi hết một ban ngày, nhưng mà cưỡi ngựa phi nước đại như vậy chỉ mất hơn ba khắc đồng hồ, khi trời tối hẳn, bóng tường thành trước mặt đã hiện ra trước mắt.
Cao Dận nhìn thấy Lý Mục ở đằng trước đã lao vụt vào thành, lại ra sức quất một roi.
Bảo mã hí lên, phi nước đại về phía trước.
Khi thấy cửa thành càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, ai mà ngờ đâu ngay khi y sắp đến rồi, đang muốn xông vào trong thì hai cánh cửa thành kia lại từ từ đóng lại, ở ngay trước mặt y. Để rồi khi y đã chạy đến dưới cửa thành, thì “cạch” một tiếng, hai cánh cửa đã hoàn toàn đóng kín, ngăn y ở bên ngoài.
Cao Dận tức muốn sôi sục lên, phóng ngựa lui lại mấy bước, ngửa đầu lên nghiêm nghị hét lên với tường thành:
– Lý Mục! Không ngờ ngươi lại xảo trá như thế. Đúng là cái đồ lật lọng vô sỉ. Ngươi đi ra cho ta.
Y mắng chửi một lúc, thấy trên đầu tường thành yên tĩnh, không có một ai, trong lòng biết nếu như Lý Mục không để ý tới mình, dù mình có ở chỗ này mắng hắn đến sáng mai thì cũng vô ích. Y đành phải nén lửa giận xuống, đang nghĩ ngợi bước tiếp theo nên làm thế nào thì trên đầu tường thành xuất hiện một người, chính là Lý Mục.
Hắn giương cung, một tiễn từ trên đầu tường thành bay xuống.
Vút một tiếng, mũi tên cắm xuống mặt đất ngay sát Cao Dận.
Cao Dận cúi nhìn, nhìn thấy ngay bên mũi tên như là có một lá thư, đành nén cơn tức xuống, xuống ngựa nhổ mũi tên gỡ vật kia ra.
Quả nhiên là một lá thư, chữ trên triện hoa lệ, mực còn ướt, hình như viết vội.
“Cao đại huynh, đệ đã đắc tội nhiều, mong huynh lượng thứ cho. A Di sẽ ở lại chỗ đệ. Bức thư nay là giao phó của đệ với nhạc phụ, kính nhờ huynh trở về truyền đạt lại. Lý Mục cảm tạ.”
Lý Mục vái chào y, sau đó quay người, trên đầu tường thành, bóng dáng rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm.
Hết chương 75