Buổi trưa khi sắp tan học, Trần Tự rời mắt khỏi đề thi, ánh nhìn lướt qua vai của bạn học phía trên rồi dừng lại trên cậu học sinh đang ngồi bàn thứ hai - Tống Minh.
Tống Minh vẫn đang cầm bút viết gì đó không hề hay biết, góc nghiêng tuấn tú được bao phủ trong làn nắng ngoài cửa sổ, toát lên vẻ hiền lành dịu dàng khiến người khác dễ dàng có hảo cảm.
Trần Tự bỗng nhiên nhớ tới cụm từ "tâm sinh tướng".
Một người tốt như vậy, hiền lành như vậy, hẳn nên có ngoại hình đẹp như thế.
Mấy hôm nay hộp cơm kia vẫn xuất hiện đúng giờ trên bàn cậu, Trần Tự ăn cơm trong tâm trạng rất phức tạp, lòng cảm kích không vơi bớt nhưng nỗi xấu hổ áy náy lại tăng nhiều thêm một chút.
Cậu muốn nói rõ ràng với Tống Minh, kiếp trước cậu đã bỏ lỡ lời cảm ơn nên bây giờ dẫu thế nào cũng phải bù đắp lại.
"Ừm..."
Khi tan học, Trần Tự gọi Tống Minh rồi mời người nọ: "Tống Minh, cậu có muốn ăn trưa cùng tôi không?"
Tống Minh dường như rất bất ngờ bởi hai người vốn cũng không quá thân thiết, cậu ta cười lịch sự: "Được."
Căng tin gần khu lớp mười một nhất là nhà ăn Sử Hòa, nếu đi qua lối tắt của vườn hoa ngay gần đó thì năm phút sẽ tới nơi.
Hiện giờ tiết trời đã sang tháng năm, hoa trong vườn bung nở rực rỡ, hương thơm tỏa lan khắp bốn phía.
Nơi này vốn không có đường nhưng đám học sinh thường lén chạy ngang qua đây, bụi hoa bị rẽ lối lâu ngày cũng tách hẳn thành một con đường mòn nho nhỏ, vừa đủ để hai người đi sóng vai nhau.
Tống Minh lại gần Trần Tự thêm một chút, cậu ta nhắc nhở: "Cậu đi sát vào trong nữa đi, đừng để gai trên cành hoa đâm vào người."
Trần Tự đúng là không chú ý tới điều này, nghe vậy bèn ngoan ngoãn nghiêng người: "À, được."
Hai người đi trên lối nhỏ vốn chật hẹp nay càng nép gần nhau hơn, hai đầu vai sóng đôi chốc chốc lại khẽ lướt qua nhau.
Trần Tự cảm thấy mình hơi kì lạ.
Đây hẳn là người cậu nên thích.
Cậu biết rõ nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh, không có chút nhộn nhạo hay rung động nào.
Lý trí và tình cảm dường như đi ngược chiều, cậu tin rằng tình yêu của mình nên dành cho Tống Minh, nhưng trái tim lại keo kiệt không nỡ cho đi dù chỉ một chút tình cảm cỏn con.
Trần Tự không biết mình đang thở phào nhẹ nhõm hay áy náy tội lỗi, cậu mím môi, không suy nghĩ thêm nữa.
Bây giờ điều quan trọng nhất là nói lời cảm ơn Tống Minh, chuyện khác cứ để thuận theo tự nhiên đi.
"...!Cái quái gì vậy!"
Trước cửa nhà ăn Sử Hòa, Quý Thuần Tiêu đứng đợi để chặn người lúc này đang nhìn về phía đường mòn bên vườn hoa.
Quả nhiên vợ cũng đến, nhưng bên cạnh còn có thêm một thằng nhóc khó ưa bám đít.
"Hừ." Hắn gần như lập tức cau chặt mày, mấy câu chửi thề vẫn chưa vội bật ra khỏi miệng.
Ở đâu mọc ra thằng cha kia vậy? Đi đường mà phải dính sát rạt thế kia sao!
Hắn biết người kia tên là Tống Minh, nhưng vì ghét nên vẫn nhất quyết gọi đối phương là thằng này thằng nọ.
Không phải bây giờ mà từ kiếp trước hắn đã có thói này.
Trước đây bọn họ từng học chung lớp năm lớp mười hai, Quý Thuần Tiêu không quên được, Tống Minh này không có việc gì bèn lấy lòng vợ hắn, bình thường nhận việc làm giùm hoặc lấy hộ bình nước, một người rất dịu dàng chu đáo.
Máu ghen ủ men lâu năm trong người Quý Thuần Tiêu, thỉnh thoảng lại chảy xồng xộc khắp cơ thể.
Khi ghen, hắn sẽ cố tình gây sự làm mình làm mẩy, đòi Trần Tự vừa dỗ vừa khuyên, liên tục chứng minh cậu yêu hắn.
Lần đi du xuân cuối cùng trước kì thi tốt nghiệp, Tống Minh mang cho cả lớp bánh đậu xanh ngàn lớp mình tự làm, chỉ chốc lát đã tóm gọn gần như tất cả trái tim của bạn bè trong lớp.
Bao gồm cả Trần Tự.
Khi đó Trần Tự chăm chú ăn hết bánh ngọt trong tay, vụn thừa cũng không chừa lại, còn chưa đã thèm khen một tiếng ngon.
Quý Thuần Tiêu lập tức xù lông, ôm mặt Trần Tự hỏi cậu một lần nữa: "Ngon không?"
Trần Tự khó hiểu không biết vì sao cậu ấm lại không vui, dè dặt trả lời: "...Ngon, ngon lắm."
Quý Thuần Tiêu buồn bực hết mình mẩy, mặt lầm lì không thèm để ý Trần Tự suốt quãng đường còn lại.
Ngày đó về đến nhà hắn liền chui vào trong bếp, cơm tối cũng không ăn mà lạch cạch ầm ĩ cả căn bếp, cuối cùng mới bí hiểm bưng ra thứ gì đó không cho ai xem.
Sáng sớm hôm sau, hộp cơm màu xanh đậm quen thuộc được trịnh trọng đặt lên bàn Trần Tự, cậu ấm ra vẻ tùy ý bố thí thiên hạ, ra hiệu Trần Tự mở ra xem.
Một đống đen sì dinh dính xẹp lép, trông như vũ khí sinh hóa nằm trong hộp cơm.
Trần Tự sửng sốt, đây là cái quỷ gì vậy?
Có điều chưa kịp mở miệng hỏi Quý Thuần Tiêu đã nóng lòng thúc giục cậu: "Cậu ăn hai miếng đi."
Trần Tự sợ tới mức giọng nói biến âm: "Ăn? Thứ này?"
"Đúng."
Quý Thuần Tiêu tự tin đeo cho mình thêm một trăm bộ lọc hoàn hảo, mặc dù bề ngoài trông không đẹp lắm nhưng món này hắn đã làm theo từng bước trong hướng dẫn, sữa bò chuyên chở bằng đường hàng không và đậu xanh loại đặc biệt đều là nguyên liệu tốt, có lẽ cũng không quá khó ăn.
Đây chính là lần đầu xuống bếp của Quý công tử, chính mình cũng chưa nếm một miếng mà lấy hết ra cho Trần Tự ăn thử.
Quý Thuần Tiêu nhìn người trước mắt rồi hừ nhẹ, trước kia cậu chưa trải sự đời thì thôi, bây giờ ăn được đồ hắn làm chắc chắn sẽ không coi tay nghề của Tống Minh kia ra gì nữa.
Thấy Trần Tự còn chần chừ, Quý Thuần Tiêu thành thạo ra sát chiêu: "Không phải cậu sẵn sàng làm mọi thứ vì tôi sao, hả? Cậu lừa tôi à?"
"Ăn bánh này đi, không ăn là không thương tôi rồi."
Nghe vậy, Trần Tự hít sâu một hơi, từ từ nhắm mắt nhét miếng bánh vào miệng.
Trong nháy mắt đó, cậu ngập ngừng nhai thử vài miếng, trong lòng khá yên tâm.
Bánh không có mùi gì lạ, lúc ăn có vẻ giống bột nhão có vị ngọt, chẳng qua sức sát thương của vẻ bề ngoài quá lớn mà thôi.
Nhìn Trần Tự nuốt miếng bánh, Quý Thuần Tiêu thấy trong lòng khá hơn, hỏi cậu: "Bánh này ngon hay bánh của thằng Tống gì đó kia ngon?"
"Đương nhiên là của Tống Minh rồi."
Trần Tự bật thốt, do dự một giây cũng là thiếu tôn trọng món bánh đậu xanh ngàn lớp của Tống Minh.
Nhưng vừa dứt lời cậu cũng hối hận, bởi cậu Quý rõ ràng sầm mặt xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận.
"Quý Thuần Tiêu? Đừng giận mà, có lẽ cửa hàng này tay nghề kém thôi.
Lần sau tôi và cậu tìm một hàng khác ngon hơn, không thì tôi làm cho cậu..."
Trần Tự bắt đầu dỗ dành nhưng không hề có tác dụng.
Quý Thuần Tiêu không nhìn cậu, uất ức nghiến răng nghiến lợi.
Cửa hàng tay nghề kém cái gì, bánh này là do chính hắn làm!
Cậu Quý thù dai thầm lật giở sổ tay trong lòng, điền hai chữ Tống Minh vào hàng đầu tiên trong danh sách ám sát tình địch.
Hai chữ "Tống Minh" chua loét lên men trong lòng Quý Thuần Tiêu suốt năm năm, dù sau này lên đại học mỗi người một nơi thì chúng vẫn thi thoảng vật vờ xuất hiện.
Tưởng rằng đời này không còn cơ hội để thằng cha kia tiếp xúc với vợ mình nữa rồi, không ngờ đột ngột hồi sinh lại khiến cậu ta được hời!
Không thể nhịn được!
Trần Tự còn đang chuẩn bị tâm lý tìm lời nói cảm ơn người ta, kết quả vừa đi tới cổng liền bị ngăn lại.
"Trần Tự."
Cậu ngẩng đầu nhìn lên bậc thang trước cửa nhà ăn, Quý Thuần Tiêu xụ mặt nhìn cậu từ trên cao, trông có vẻ tâm trạng không tốt lắm.
"Em qua đây."
Cậu ấm ra lệnh chờ Trần Tự lập tức ngoan ngoãn ra đứng cạnh mình, đây là thói quen vô thức sau nhiều năm.
Hắn cảm thấy Trần Tự sẽ mãi mãi nghe lời.
Nhưng hiện thực lại một lần nữa cho Quý Thuần Tiêu một bạt tai.
Cậu vợ vốn răm rắp nghe lời giờ hờ hững liếc hắn một cái, nhanh nhẹn mở miệng từ chối, "Xin lỗi, bây giờ không có thời gian, bọn tôi muốn đi ăn trưa."
Lời vừa dứt tiếng, Quý Thuần Tiêu cảm giác ngọn lửa trong lòng mình càng bốc cháy hừng hực.
"...!Hai người?" Hắn cau mày, hắn nắn khớp tay răng rắc, "Em với nó ăn thì ăn cái đếch gì!"
"Bây giờ, lập tức, sang đây với anh."
Cho tới hôm nay, Quý Thuần Tiêu hư hỏng vẫn không thể chấp nhận rằng hiện giờ Trần Tự hoàn toàn không thèm để ý tới hắn.
Rõ ràng Trần Tự yêu hắn vô điều kiện cơ mà.
Trần Tự còn chưa nói gì Tống Minh đã lên tiếng, cậu ta hơi nhíu mày, dáng vẻ học sinh ngoan hiền chính nghĩa, đối lập hẳn với Quý Thuần Tiêu mặt mày sưng sỉa bên kia.
Tống Minh nói: "Quý Thuần Tiêu, Trần Tự không phải thú cưng để cậu gọi tới gọi lui, tốt nhất cậu nên nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy đi."
Quý Thuần Tiêu vốn đã không ưa thằng cha này, giờ còn bị đụng trúng tổ kiến lửa nên giọng rất hăng: "Tôi và cậu ấy thế nào cần cậu đứng chỉ trỏ sao?! Cậu là cái thá..."
Nhưng lời khinh miệt còn chưa kịp bật ra khỏi miệng đã bị Trần Tự lạnh lùng cắt ngang.
Lần đầu tiên Trần Tự nhìn chằm chằm Quý Thuần Tiêu với ánh mắt đầy tức giận này, giọng điệu cũng lạnh nhạt cứng rắn: "Quý Thuần Tiêu, đừng làm trò nữa."
Dưới ánh nhìn đăm đăm ấy, hô hấp Quý Thuần Tiêu như chợt ngừng lại, trái tim bỗng chốc đau nhói.
Rõ ràng, rõ ràng đôi mắt kia nhìn hắn luôn luôn chan chứa bao dung và yêu thương.
Vì sao sống lại một kiếp này, hết thảy đều không còn như vậy nữa?.