Art: Weibo @群青打火机
Chương 122: Nhánh 101 [04] Đội trưởng đội hai, cũng chỉ là một thằng nhóc ngạo kiều
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hôm sau, Mẫn Sưởng sắp xếp xong cho Mẫn Sính Hoài, xách theo hai vali hành lý lớn theo Mặc Khuynh đi ra sân bay.
Lúc lấy vé, Mẫn Sưởng hỏi Mặc Khuynh: "Cô từng ngồi máy bay chưa?"
"Rồi." Mặc Khuynh gật đầu.
"Ồ."
Vậy thì không cần cậu ta giới thiệu.
Hai người ngủ một giấc trên máy bay, lúc tỉnh lại đã đến sây bay Đế thành.
Mẫn Sưởng đi lấy hành lý ký gửi rồi kéo vali đi tìm Mặc Khuynh.
"Lão già kia có nói sẽ đến đón cô không?" Mẫn Sưởng hỏi.
"Không."
"Không?" Mẫn Sưởng nhíu mày.
Mặc Khuynh nói: "Chỉ gửi địa chỉ."
Rất rõ ràng, đấy chính là thái độ của Bách Tạ.
Khoản tiền đặt cọc kia chỉ có thể chứng minh phía Bách Tạ có tiền.
Dù là tiếp đón, hay là thái độ phục vụ sau đó, thậm chí chứng minh Bách Tạ cũng không để ý Mặc Khuynh có thật sự tìm đến hay không.
Người ta chính là có tiền.
Người có tiền thì thích đốt tiền.
"Lão già chết tiệt." Mẫn Sưởng mắng nhỏ một tiếng, lấy điện thoại ra, "Tôi gọi xe trước, sau đó tìm chỗ ở sau."
Mặc Khuynh nhìn sân bay nhộn nhịp tấp nập, tâm trí không đặt ở đây "ừm" một tiếng.
Lúc này, điện thoại cô reo lên.
Lấy ra nhìn, là một số điện thoại lạ.
Mặc Khuynh nghe: "Ai?"
"Tôi."
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói ngạo mạn.
Cái thái độ này...
Mặc Khuynh không cần nghĩ, trực tiếp cúp máy.
Rất nhanh, chuông điện thoại vang lên, vẫn là dãy số kia.
Mặc Khuynh lại ấn nghe, hỏi: "Ai?"
"Tôi.." Đối phương dường như sợ cô lại cúp máy lần nữa, do dự một giây, nhanh chóng bổ sung cái tên, "Văn Bán Lĩnh."
Dừng một giây, Mặc Khuynh nói: "Không quen."
"..." Văn Bán Lĩnh đã hơi cáu kỉnh, "Đội trưởng đội hai của nhánh Hành Động ở căn cứ số 08, Văn Bán Lĩnh."
Mặc Khuynh nhớ ra cái người đầu đỏ đánh Qua Bốc Lâm: "Ồ. Chuyện gì?"
Văn Bán Lĩnh nói: "Đi ra cổng số ba."
Mặc Khuynh nói: "Không hiểu."
Văn Bán Lĩnh hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: "Hoắc Tư bảo tôi đến đón cô, trong thời gian cô ở Đế thành sẽ bao cô ăn ở. Bây giờ tôi đang ở cửa số ba chờ cô, hiểu chưa?"
"Ồ."
Mặc Khuynh dùng giọng điệu chọc tức chết người ta đáp, sau đó cúp máy.
Cô nhìn Mẫn Sưởng: "Đi thôi, cổng số ba, có người đón."
"Lão già kia?" Mẫn Sưởng nhướng mày.
Mặc Khuynh nói: "Một đồng nghiệp."
"..."
Trong đầu Mẫn Sưởng nhất thời hiện lên vô số chức vụ nghề nghiệp của Mặc Khuynh, suy nghĩ xem rốt cuộc là vị đồng nghiệp thần tiên nào có thể trong thời gian chung công ty ngắn ngủi như thế thiết lập nên mối thâm giao cách mạng với cô, cuối cùng sau một hồi rà soát, cậu ta quyết định từ bỏ không nghĩ nữa.
(*) cái hồi Khuynh đổi việc xoành xoạch mỗi ngày một việc ấy haha
....
Cái đầu đỏ kia của Văn Bán Lĩnh vô cùng chói mắt.
Đương nhiên, phong cách ăn mặc của anh ta cũng cực kỳ nổi bật.
Bộ quần áo thể thao đen đỏ, lại thêm cái đầu đỏ, cực kỳ phong cách. Mỗi người đi qua đều cho anh ta ít nhất một cái ánh mắt.
Mặc Khuynh đi về phía đó.
Mẫn Sưởng đi theo sau cô, liếc Văn Bán Lĩnh: "Đồng nghiệp của cô?"
"Ừm."
Mặc Khuynh híp híp mắt, nói: "Sớm muộn gì cũng phải cạo cái đầu đỏ kia."
Mẫn Sưởng: "..." Ngoan độc, vẫn là cô ngoan độc.
Văn Bán Lĩnh lúc này đang tựa người vào cửa xe nghịch điện thoại, hơi cúi đầu, một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoại, khuỷu tay đặt trên cửa xe. Chờ Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng đến gần, anh ta mới chú ý thấy.
"Sao lại có thêm một người?" Văn Bán Lĩnh quét mắt qua, dừng trên người Mẫn Sưởng.
Mặc Khuynh: "Trợ lý."
"Chỉ là một nhân viên ngoài biên chế của một cái nhánh bỏ đi mà cũng có trợ lý." Văn Bán Lĩnh không nhẹ không nặng nói thầm một câu, mở cốp sau xe, nói: "Lên xe đi."
Mẫn Sưởng kéo một cái vali, đồng thời, mũi chân đá cái còn lại một cái.
Vali kêu "lộc cộc lộc cộc" lăn về phía Văn Bán Lĩnh.
Văn Bán Lĩnh không kịp đề phòng, không tránh được, chỉ có thể dùng chân chặn chiếc vali.
Sau đó, anh ta nhíu mày, ánh mắt sắc bén bắn về phía Mẫn Sưởng.
Mẫn Sưởng nhướng mày, nói: "Cám ơn."
"Thằng oắt con..."
Văn Bán Lĩnh nhấc chân định đạp.
Bỗng, bên cạnh truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Mặc Khuynh: "Anh thử xem."
Cảm giác lạnh gáy truyền đến, chân của Văn Bán Lĩnh cứng đờ giữa không trúng. Dừng hai giây, anh ta quét mắt về phía Mặc Khuynh: "Đừng tưởng là tôi sợ cô!"
Mặc Khuynh lắc lắc điện thoại: "Sợ ông ấy không?"
"Ai--"
Văn Bán Lĩnh thoáng liếc mắt, thấy cái tên thủ lĩnh Phạm trên màn hình, tức thì nghẹn lại, nuốt toàn bộ những lời thô tục sắp phun ra vào trong.
Mẹ nó.
Đụng phải đứa hay mách lẻo rồi!
"A lô, thủ lĩnh Phạm..." Mặc Khuynh ấn nghe, ngồi vào xe.
Mẫn Sưởng vòng sang bên kia, ngồi vào bên cạnh Mặc Khuynh.
Về phần Văn Bán Lĩnh, đứng tại chỗ đấu tranh một hồi, liếc nhìn Mặc Khuynh vẫn còn đang gọi điện thoại, hít vào một hơi, bực bội đi về phía cái vali kia.
Kết quả vừa nhấc lên, suýt thì lộn nhào.
Mẹ nó!
Cái thứ quỷ quái gì thế, nặng chết người!
Văn Bán Lĩnh dùng sức, một lần nữa nhấc lên, đầu bốc hỏa ném vali vào cốp sau xe, sau đó mang theo khuôn mặt âm u ngồi vào ghế lái.
Cùng lúc, Mặc Khuynh cúp máy.
Màn hình nhảy ra khung chat.
[Hoắc Tư]: Cô đến Đế thành sẽ ở chỗ Văn Bán Lĩnh.
[Hoắc Tư]: Cậu ta tạm thời không biết lai lịch của cô.
[Hoắc Tư]: Cậu ta là thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ. Nếu mà giữa chừng giở thói ngang tàng thì cô cứ lấy thủ lĩnh Phạm ra uy hiếp là được.
Mặc Khuynh xoay điện thoại hai vòng, nhìn khuôn mặt tức giận đến mức phồng lên như cái bánh bao của Văn Bán Lĩnh, khóe môi khẽ nhếch, thu lại điện thoại.
*
Trời dần về đêm, Văn Bán Lĩnh lái xe vào một tiểu khu xa xỉ, xe dừng lại, anh ta dẫn Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng đi vào thang máy.
Anh ta sống một mình ở căn hộ chừng 130m2, bốn phòng ngủ hai phòng khách, cực kỳ rộng rãi.
Nhưng mà, nhà cửa lạnh lẽo trống trải, không có hơi ấm gia đình.
Văn Bán Lĩnh vừa vào thì nói luôn cho họ mật khẩu nhà mình: "Muốn phòng nào tự chọn. Ở đây chỉ có một quy tắc, không được làm phiền tôi."
Nói xong, Văn Bán Lĩnh đổi giày, nhìn chiếc vali bên cạnh.
Anh ta thả tay nắm của vali, vỗ vỗ tay.
Mẫn Sưởng hỏi Mặc Khuynh: "Tối nay ăn gì?"
Mặc Khuynh nói: "Cậu tự xem mà làm."
"Này," Mẫn Sưởng nhìn Văn Bán Lĩnh, "Nhà anh có nguyên liệu nấu ăn không?"
Văn Bán Lĩnh chớp mắt một cái: "Không có."
"Vậy ăn đồ ăn ngoài, gọi chung không?"
"Không cần."
Văn Bán Lĩnh ném lại hai chữ đó rồi đi vào phòng mình.
Cửa đóng lại, rầm một tiếng.
- - Người này, đúng là không dễ chung sống cho lắm.
Nhưng mà Mẫn Sưởng đến đây là để chăm sóc Mặc Khuynh, cũng không nghĩ cần phải "chung sống hòa bình" với đồng nghiệp của cô, thế là cũng không đặt trong lòng.
Mẫn Sưởng gọi đồ ăn ngoài cho mình và Mặc Khuynh.
Ăn xong, Mẫn Sưởng lấy đồ trong vali ra, đặt toàn bộ sách lên bàn trà, sau đó lại kéo vali vào phòng ngủ tiếp tục xếp đồ.
Mặc Khuynh đi ngang qua, tiện tay cầm một quyển sách, ngồi xuống ghế sô pha, hai chân bắt chéo, chậm rãi xem.
Lúc này, phòng ngủ chính mở cửa, Văn Bán Lĩnh đi vào bếp, rất nhanh quay ra, trên tay cầm một lon nước có ga.
Anh ta đi qua, vô tình liếc thấy Mặc Khuynh ngồi trên ghế sô pha, chú ý đến quyển sách trong tay cô, bước chân không khỏi dừng lại: "Cô muốn tham gia thi tuyển vào tháng sáu?"
"Ừm."
Mặc Khuynh lười biếng đáp.
Văn Bán Lĩnh uống hai ngụm, cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhíu mày: "Không làm đề, chỉ đọc không vậy thôi?"
"Ừm."
"..."
Văn Bán Lĩnh gãi gãi đầu.
Nhìn dáng vẻ ung dung thản nhiên của Mặc Khuynh, lại nhớ đến ba tháng không ngủ không nghỉ phấn đấu của mình, Văn Bán Lĩnh rất không vui chậc một tiếng, sau đó đi khỏi.
- - Tư thế này, thi cái rắm á.
- - Qua đây một chuyến chắc cũng chỉ là để thể nghiệm một lần thôi.
Mà, cũng không liên quan đến anh ta.
Nhánh Thần Quái mãi mãi chỉ có một mình Qua Bốc Lâm là tốt nhất.
*
Tối muộn, đồ ăn ngoài Văn Bán Lĩnh gọi giao tới, anh ta lại từ trong phòng ngủ đi ra một chuyến.
Văn Bán Lĩnh đi ra đến cửa đúng lúc Mẫn Sưởng vừa tắm xong đi vào phòng khách.
Mẫn Sưởng đi đến bên cạnh Mặc Khuynh, hỏi: "Cô học thế nào rồi?"
Mặc Khuynh trả lời: "Được một nửa rồi."
Mẫn Sưởng "ồ" một tiếng, lại hỏi: "Một tuần nữa chắc là xong nhỉ?"
Mặc Khuynh nói: "Tầm đó."
Giả vờ cái beep!
Không nhịn được nữa!
Văn Bán Lĩnh hít một hơi thật sâu, "rầm" một cái đóng cửa lại, sau đó xách theo đồ ăn ngoài đi vào phòng khách.
"Tầm đó cơ à." Văn Bán Lĩnh không nhịn được đánh giá hai người Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng, chế nhạo, "Giả vờ thì cũng có mức độ thôi chứ, ai cũng phải dùng tới một hai năm để chuẩn bị, cô lại muốn một tuần nắm được một nửa, nửa tháng là xong xuôi, có khoác lác cũng phải khoác lác có lý tí, được không?"
Anh ta oang oang nói liền một mạch.
Hai người Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng đang bình tĩnh hòa nhã tán gẫu, nghe thấy thì chậm rãi quay đầu, nhìn Văn Bán Lĩnh.
Văn Bán Lĩnh bị ánh mắt trầm tĩnh lại ung dung của bọn họ chọc cho một bụng hỏa.
"Một hai năm?" Mặc Khuynh chậm rãi hỏi lại.
Văn Bán Lĩnh cắn chặt răng, quai hàm cũng bạnh ra, có cảm giác cái người trước mắt này sắp nói mấy câu chẳng dễ nghe gì.
Quả nhiên, ngay sau đó, Mặc Khuynh đã nhàn nhã nói: "Vậy thì chỉ số thông minh của người ở nhánh các anh khá là đáng lo ngại đấy."
Văn Bán Lĩnh lửa giận công tâm, xắn tay áo: "Muốn đánh nhau đúng không hả?"
Mặc Khuynh cười, cười đến là ngạo mạn mà tùy tiện, cô hỏi lại: "Anh đánh thắng tôi không?"
"..."
Bị cô thẳng thừng cười nhạo như thế, cả người Văn Bán Lĩnh đều cứng đờ.
"Hừ!" Văn Bán Lĩnh thẹn quá hóa giận, ném lại một câu, "Thi trượt rồi tôi xem cô còn kiêu ngạo nổi nữa không!"
Nói xong thì xách theo túi đồ ăn đi vào phòng.
Cánh cửa lại đóng cái "rầm" một tiếng.
Mẫn Sưởng đứng bên cạnh chứng kiến một màn vừa rồi, nhíu mày: "Cái người này làm sao thế nhỉ."
Cứ như một thằng oắt chưa trưởng thành.
"Mặc kệ anh ta."
Mặc Khuynh rũ mắt, tiếp tục xem sách.
Cuộc thi này đúng là khó hơn thi đại học một chút.
Phạm vi tri thức rộng, lại cần chiều sâu, chủ đề vừa nhiều vừa phức tạp, tốn kha khá tâm tư.
Chẳng qua, một năm này sách gì cô cũng từng đọc, đối với lịch sử, chính trị và xã hội của hiện tại đều có sự hiểu biết nhất định, cho nên khó khăn cũng được giảm bớt đôi chút.
Xem một lượt cũng nắm được phần nào rồi.
Đối với hai môn để thi vào căn cứ số 08... không hề khó khăn.
Dù sao cô cũng là một trong hai người sáng lập.
*
Ngày hôm sau, Mẫn Sưởng dậy từ sớm, đi chợ một chuyến, quay về lại tiếp tục bận rộn trong bếp.
Lúc Văn Bán Lĩnh mơ mơ màng màng ngủ dậy, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, chờ anh ta hoàn toàn tỉnh táo, mới nhận ra Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng đang ngồi trước bàn ăn...
Ăn sáng?
Đúng là ăn sáng.
Trước mặt Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng đều đặt một phần bữa sáng, mì, quẩy, bánh thịt, còn có đĩa salad.
Văn Bán Lĩnh sợ hãi ngây người.
- - Căn hộ này của anh ta, từ lúc vào ở đến giờ chưa từng bật bếp lên.
Mẫn Sưởng nhìn anh ta, hơi tựa người về sau, khoác tay lên lưng ghế, lên tiếng chào: "Chuẩn bị cả phần của anh đấy, ăn cùng luôn không?"
"Không cần!''
Lại là hai chữ này.
Văn Bán Lĩnh nói xong thì quay về phòng.
Mẫn Sưởng chẳng hiểu ra làm sao, nhìn Mặc Khuynh: "Đồng nghiệp này của cô có phải là..." Cậu ta chỉ chỉ đầu mình, "Đầu óc có vấn đề không?"
"Chắc vậy."
Mặc Khuynh gắp mì sợi, cúi đầu ăn.
Mẫn Sưởng không để ý nữa, cũng tập trung vào ăn.
Một lát sau, Văn Bán Lĩnh lại đi ra, lần này bộ tóc đỏ của anh ta đã được chải lại gọn gàng hơn, đồ ngủ đổi thành quần áo thể thao, anh ta liếc hai người Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng, sau đó xoay người đi vào bếp.
Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng liếc nhau một cái.
Mấy giây sau, từ trong bếp truyền ra tiếng của Văn Bán Lĩnh: "Mì sắp nở đầy cả bát rồi, còn ăn được không vậy?"
Mặc Khuynh nhìn Mẫn Sưởng, ném cho cậu ta một ánh mắt.
Mẫn Sưởng đỡ trán, thở dài một tiếng đứng dậy.
Văn Bán Lĩnh đang soi mói phần bữa sáng được để lại cho mình, ngó bánh thịt, lại ngó mì, cuối cùng, anh ta cầm đũa lên, chậm chạp gắp lên mấy sợi mì, bỏ vào miệng.
Vừa bỏ vào miệng thì thoáng thấy Mẫn Sưởng đứng ở cửa, Văn Bán Lĩnh run tay, lập tức đặt đũa xuống, trừng mắt.
Anh ta nói lớn: "Cậu vào đây làm cái gì hả?"
"..." Mẫn Sưởng chậm chạp nâng tay, xoa xoa tai, sau đó đón lấy tầm mắt vừa chột dạ vừa xấu hổ của Văn Bán Lĩnh, "Làm bát mì khác cho anh."
"Ồ..."
Văn Bán Lĩnh liếc nhìn mấy sợi mì đã sắp dính vào nhau.
Mẫn Sưởng nói: "Anh ăn quẩy với bánh thịt trước đi."
"Không phải tôi muốn ăn đâu." Văn Bán Lĩnh cuộn tay che trước miệng, ho nhẹ một tiếng, sau đó cực kỳ chính nghĩa nói, "Là tôi không muốn lãng phí lương thực thôi."
"... Tùy anh."
Mẫn Sưởng không chọc thủng lời nói dối vụng về của anh ta.
Văn Bán Lĩnh hừ một tiếng, bê đĩa quẩy và bánh thịt đi ra, anh ta cúi đầu ngửi ngửi, cảm thấy có vẻ khá ngon đây.
Chỉ là sau khi đi vào nhà ăn vẫn cứ ngồi xa tít với Mặc Khuynh, dáng vẻ giống như thằng oắt tiểu học đang tỏ ý "Tôi không làm bạn bè gì với mấy người."
Đúng là trẻ con.
Mặc Khuynh lười để ý anh ta, tập trung ăn bữa sáng của mình.
...
Ăn sáng xong, Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng chuẩn bị xuất phát.
Văn Bán Lĩnh thấy, hỏi: "Hai người muốn đi đâu?"
Có lẽ là vì đã "ăn đồ của người rồi", giọng điệu của Văn Bán Lĩnh lần này đã không còn tràn ngập địch ý như trước.
Mẫn Sưởng đáp: "Đi xem bệnh cho người ta."
Văn Bán Lĩnh nghe xong, tìm trong túi quần một chùm chìa khóa, ném cho hai người.
Anh ta nói: "Cầm đi."
Mẫn Sưởng giơ tay, bắt được chùm chìa khóa kia, liếc một cái, nhún vai: "Không dùng được."
"Vì sao?" Văn Bán Lĩnh không hiểu.
"Tôi, vị thành niên." Mẫn Sưởng nói xong, chỉ Mặc Khuynh, "Cô ấy, không có bằng lái."
Văn Bán Lĩnh: "..."
Anh ta suýt thì quên mất hai người này vẫn là học sinh trung học.
Do dự một lát, Văn Bán Lĩnh đi tới, đưa tay ra, đoạt lại chùm chìa khóa trong tay Mẫn Sưởng: "Đi thôi."
"Anh đưa chúng tôi đi?" Mẫn Sưởng nhướng mày.
Văn Bán Lĩnh hơi khựng lại: "Tiện đường."
Mẫn Sưởng lại hỏi: "Anh có biết chúng tôi đi đâu không?"
"..."
Văn Bán Lĩnh cứng đờ như khúc gỗ, khuôn mặt đen lại, nhanh chóng đổi giày.
Lúc đẩy cửa đi ra, anh ta thình lình quay lại, giục hai người: "Nhanh cái chân lên, tôi đang vội!"
Mẫn Sưởng: "..."
Mặc Khuynh: "..."
Hay thật.
Vẫn còn ngạo kiều được.
Mặc Khuynh cười nói với Mẫn Sưởng: "Đi thôi."
Có tài xế miễn phí, tội gì không dùng.
...
Sau khi lên xe, Văn Bán Lĩnh vẫn cực kỳ gượng gạo.
Đến tận khi ra khỏi tiểu khu, anh ta mới hỏi: "Đi đâu?"
Mẫn Sưởng đọc địa chỉ.
Văn Bán Lĩnh giật mình đạp phanh.
"Cốc gia á?" Văn Bán Lĩnh ngoái đầu lại, trừng mắt, "Hai người đi xem bệnh cho con ma ốm kia?!"