Art: Weibo @三只猫猫头
Chương 115: Thôn Thần Y [25] Giang Khắc mất trí nhớ, Mặc Khuynh làm trưởng thôn
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Giang tiên sinh."
Giang Khắc dừng chân, sắc mặt thoáng trầm xuống.
Trước đây nghe Mặc Khuynh nói hắn và Giang Diên rất giống nhau, hắn vẫn còn nghi ngờ.
Nhưng biểu hiện của Mặc Nhất Đình...
Nghiễm nhiên đã chứng thực chuyện này, không có cách nào chối bỏ.
"Giang tiên sinh," Mặc Nhất Đình hoàn toàn không giấu được vui mừng, run run đi lên, "Thật không ngờ ngài cũng..."
Giang Khắc nhíu mày: "Tôi không--"
"Anh ấy mất trí nhớ rồi." Mặc Khuynh ngắt lời Giang Khắc, đứng lên, quay đầu, cho Giang Khắc một ánh mắt ám thị, sau đó lại nói, "Có lẽ là di chứng sau khi trúng đạn."
Giang Khắc: "..."
"À, là vậy ạ." Mặc Nhất Đình mất mấy giây mới tiếp nhận cách giải thích này, bỗng như tỉnh ngộ nói, "Khó trách."
Khó trách.
Rõ ràng Giang tiên sinh còn sống, sư phụ lại hỏi ông ấy chuyện trước đây.
Hóa ra là Giang tiên sinh mất trí nhớ rồi.
"Giang tiên sinh, mời ngồi." Mặc Nhất Đình mời Giang Khắc.
Bầu không khí xung quanh Giang Khắc có phần lạnh lùng u ám hơn, nhưng bị ánh mắt chằm chằm của Mặc Khuynh chiếu tới, hắn cũng chỉ hơi cau mày, cuối cùng vẫn không vạch trần lời nói dối của Mặc Khuynh, lẳng lặng đi tới.
Hắn không ngồi, mà đánh giá Mặc Khuynh: "Phát hiện ra từ bao giờ?"
"Từ ngay lúc đầu." Mặc Khuynh nhướng mày, "Anh vào đây thế nào?"
"Chờ cô nửa ngày cũng không thấy người đâu, bẻ khóa thôi." Giang Khắc nhàn nhạt giải thích.
Trong lúc tránh người đã vô tình đi vào căn phòng này.
Kết quả lại trùng hợp gặp được Mặc Khuynh và Mặc Nhất Đình.
"... Quên mất." Mặc Khuynh thản nhiên nói.
Trước khi cô vào vẫn còn nhớ Giang Khắc, nhưng vừa vào tới thì phát hiện nghi thức bái sư đã bắt đầu, mới tạm thời bỏ lại Giang Khắc, trực tiếp xông vào sảnh lớn.
- - Sau đó thì quên mất thật.
Giang Khắc: "... Nói ít đi một câu cũng không chết được đâu."
"Ồ."
Mặc Khuynh nhún vai.
Bầu không khí giữa hai người khá khác lạ, nhưng Mặc Nhất Đình đang chìm trong vui sướng lại hoàn toàn không phát hiện ra khác thường.
Thậm chí thần thái cũng trở nên đầy sức sống, bước chân nhẹ nhàng hơn, không cần gậy, bận rộn đi lại rót trả cho Mặc Khuynh và Giang Khắc, mời họ ngồi xuống.
Là hai "người trẻ tuổi", Mặc Khuynh và Giang Khắc đối diện với một Mặc Nhất Đình với dáng vẻ đó, thật sự không quá thích ứng.
Lúc ngồi xuống, hai người nhìn nhau, bỗng sinh ra cảm giác "đồng bệnh tương liên."
"Cốc cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên.
Mặc Nhất Đình còn muốn ôn chuyện với hai người, bỗng nhiên bị quấy rầy, hơi khó chịu lên tiếng: "Ai?"
"Ông Mặc," Tiếng của Lương Tự Chi vang lên, "Là con, Tự Chi."
"Chuyện gì?"
"Khách đã ra về hết rồi ạ. Con muốn bàn chuyện bái sư của Ôn Nghênh Tuyết, sau đó phải làm thế nào tiếp ạ?" Lương Tự Chi cung kính hỏi.
Mặc Nhất Đình không kiên nhẫn nói: "Hôm khác rồi nói."
Bây giờ ông ấy còn tâm tư nào mà quản chuyện bái sư của người ngoài thôn chứ?
(*) ha ha đúng là đồ đệ ngoan của tổ tông, hả lòng hả dạ tui lắm
"Vâng." Lương Tự Chi đáp lời, nhưng không đi, "Mặc Khuynh còn ở đây không ạ? Sắp giữa trưa rồi, con mang cơm lên cho ông nhé?"
"Có việc ta sẽ gọi Chu Khai Cảnh."
Ngoài cửa im lặng một lát.
Cuối cùng, Lương Tự Chi nói: "Vâng, vậy con đi trước."
Mặc Khuynh chậm rãi uống trà, nghe tiếng bước chân của Lương Tự Chi đi xa, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại lúc này mới khẽ thả lỏng.
"Sư phụ, bữa trưa..." Mặc Nhất Đình lập tức lên tiếng.
Mặc Khuynh nâng mắt: "Ngồi xuống trước đã."
"Vâng."
Mặc Nhất Đình ngồi xuống một cái ghế.
"Chuyện ăn trưa không gấp." Mặc Khuynh không nhanh không chậm nói, "Nghe nói con định truyền lại vị trí trưởng thôn cho Lương Tự Chi?"
"Trong thôn quả nhiên có một nhóm người ủng hộ cậu ta." Mặc Nhất Đình gật đầu, hơi dừng, lại tiếp, "Nhưng con tuy đã già, lại chưa có hồ đồ. Người này tâm địa bất chính, một khi làm trưởng thôn, người dân trong thôn chắc chắn sẽ trở thành công cụ cho cậu ta truy danh trục lợi, nên con..."
Mặc Nhất Đình vừa định nói đến một ứng cử viên mình đã lựa chọn được, ánh mắt bỗng dừng lại trên người Mặc Khuynh.
Mặc Nhất Đình suy nghĩ một chút, thăm dò: "Sư phụ, người có muốn làm trưởng thôn không ạ?"
"Tôi?"
Mí mắt Mặc Khuynh giật giật.
"Thôn này vốn là Giang tiên sinh thành lập cho người." Mặc Nhất Đình cẩn thận nói, "Cái này gọi là vật quy nguyên chủ. Huống hồ, người không hy vọng nó bị phá cho tanh bành đúng không ạ?"
Mặc Khuynh cầm chén trà lên, đồng thời, làm một động tác với biên độ rất nhỏ chỉ chỉ Giang Khắc.
Nhưng mà, động tác nhỏ này của cô bị Giang Khắc chuẩn xác bắt được.
Giang Khắc nheo mắt nhìn cô.
Mặc Khuynh thu tay về, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Không thích hợp." Mặc Nhất Đình cũng đã nhận được ám thị, lắc đầu, "Giang tiên sinh không tinh thông Trung y như người, khó mà khiến lòng người tín phục. Sư phụ, chỉ có người mới có thể làm 'truyền nhân của sư phụ', danh chính ngôn thuận."
Mặc Nhất Đình rất biết lấy tình cảm ra thuyết phục.
Mặc Khuynh không hề động tâm.
Thế là, Mặc Nhất Đình tung tuyệt chiêu cuối cùng: "Làm trưởng thôn còn được kết nạp vào Đảng."
"Tôi làm." Mặc Khuynh không cần suy nghĩ nói.
"Khụ."
Giang Khắc suýt thì sặc nước trà.
Hắn đặt chén trà xuống, ngạc nhiên nhìn Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh nhận ra ánh mắt của hắn, đối diện một giây, sau đó dời đi.
Một lúc sau, Mặc Khuynh lại hỏi: "Nếu đã biết Lương Tư Chi lòng dạ bất chính, thì vì sao vẫn đồng ý cho buổi lễ bái sư hôm nay?"
Mặc Nhất Đình trả lời: "Bởi vì Ôn Tri Minh."
Mặc Khuynh nhíu mày: "Cái tên lang băm trình độ tầm thường, nhát như thỏ đế suýt thì thành kẻ bán nước kia?"
"Đúng ạ."
"Có liên quan gì?"
"Ôn gia sau lưng Ôn Nghênh Tuyết chính là Ôn gia này." Mặc Nhất Đình giải thích.
Mặc Khuynh khinh thường nói: "Nghe nói Ôn gia này hiện tại rất có quyền uy trong giới Trung y, với chút ngón nghề đó mà cũng làm được?"
"Không được, nhưng người thì được." Mặc Nhất Đình nói xong, trong giọng nói mang theo tức giận: "Bởi vì, toàn bộ những phương thuốc người muốn giao cho quốc gia đều đã bị ông ta chiếm làm của riêng."
Mặc Khuynh hơi dừng, sắc mặt chuyển lạnh.
Cô lạnh giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Năm mươi năm trước, con phái người đi hỏi thăm về Kỳ Hoàng Nhất Mạch." Mặc Nhất Đình nói, "Tin tức nhận về lại là Kỳ Hoàng Nhất Mạch đã bị tàn sát gần như không còn tung tích. Những phương thuốc người ủy thác cho Kỳ Hoàng Nhất Mạch bị trộm, cũng không biết đã thất lạc đi đâu."
"Kỳ Hoàng Nhất Mạch bị tàn sát?"
Mặc Khuynh vỗ mạnh bàn.
Một góc bàn trà vỡ ra, rơi trên mặt đất.
Giang Khắc giật mình, nhưng, nghĩ đến thông tin trong lời của Mặc Nhất Đình, hắn vẫn duy trì im lặng ngồi bên cạnh.
"Đúng ạ." Mặc Nhất Đình nói, "Những năm này con vẫn luôn cho người đi tìm kiếm hậu nhân còn sót lại của Kỳ Hoàng, nhưng luôn không có tin tức."
Một khắc kia, khí áp xung quanh Mặc Khuynh trầm xuống, sát khí tỏa ra.
"Con cũng đã cho người đi tra là ai làm, đều không tra được manh mối. Nhưng mà," Mặc Nhất Đình hơi dừng, "Mãi đến mấy năm trước, tra được phương thuốc bí mật Ôn gia để lộ ra."
Nói đến đây, Mặc Nhất Đình lại bừng bừng tức giận, tay cuộn lại: "Rõ ràng là của sư phụ người."
Im lặng một lúc, Mặc Khuynh nói: "Tức là nói, Ôn Tri Minh sát hại Kỳ Hoàng Nhất Mạch, lại trộm phương thuốc?"
Mặc Nhất Đình lắc đầu: "Một mình Ôn Tri Minh không thể làm được."
Một lúc lâu sau, Mặc Khuynh nói, ngữ điệu bằng phẳng: "Được rồi."
"Con chờ ở thôn Trúc Xá, cách quá xa Đế thành. Chỉ có thông qua Ôn Nghênh Tuyết mới có thể..." Mặc Nhất Đình chỉ nói đến một nửa, nhưng đã đủ để hiểu hết.
Đã trôi qua lâu như vậy, muốn điều tra rõ chân tướng gần như là không thể.
Nhưng mà, không thể không làm gì.
"Chuyện này trước tạm vậy đã." Mặc Khuynh nhìn sang Giang Khắc, nói: "Chúng tôi đến đây là có một chuyện."
"Chuyện gì ạ?" Mặc Nhất Đình vội hỏi.
Mặc Khuynh hơi dừng, chậm rãi nói: "Về Hạ Vũ Lương."
"Con bé làm sao ạ?" Mặc Nhất Đình hiển nhiên vẫn còn rất quan tâm Hạ Vũ Lương, "Con bé ở bên ngoài gặp những chuyện gì, sống có tốt không? Nha đầu đó, tốt nghiệp xong không có lấy một tin tức gửi về."
Ông ấy vừa hỏi như vậy, Mặc Khuynh ngược lại không biết phải nói tiếp thế nào.
Sự xuất hiện của cô và Giang Khắc, đối với Mặc Nhất Đình mà nói, đều là kích thích.
Nếu lại nói thêm chuyện của Hạ Vũ Lương.
Không biết Mặc Nhất Đình có thể chịu được không.
Thế là, Mặc Khuynh nghĩ nghĩ, dứt khoát quẳng nhiệm vụ này cho Giang Khắc: "Anh nói đi."
Giang Khắc nhìn Mặc Nhất Đình đã lớn tuổi, lại đá nhiệm vụ này về cho cô: "Đồ đệ của cô, cô tự nói."
"..."
Mặc Nhất Đình nhìn hai người, dần dà, giống như đã hiểu ra gì đó.
Chậm chạp một lúc, ông ấy cũng đã tự đoán ra: "Có phải con bé đã không còn nữa?"
"Ừm."
Mặc Khuynh gật đầu.
Trong lúc Mặc Nhất Đình sững sờ, cô lại nghiêng đầu nhìn Giang Khắc.
Giang Khắc day day huyệt thái dương, đợi một lúc, để Mặc Nhất Đình có thời gian điều chỉnh lại.
Cuối cùng, từ lời thuật lại của Giang Khắc, thuyết minh toàn bộ cảnh ngộ của Hạ Vũ Lương.
Tình cảnh bi thảm thì giản lược, nhưng quá trình vẫn đầy đủ chi tiết.
Về cơ bản giống như Qua Bốc Lâm thuật lại cho Cốc Vạn Vạn nghe, đều là Giang Khắc nhận được thư của Hạ Vũ Lương, sau đó dẫn theo Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm đến thôn Cát Gia điều tra, từ đó biết được cảnh ngộ của Hạ Vũ Lương.
Chuyện "căn cứ số 08" đã được khéo léo giấu đi.
"..."
Giang Khắc nói xong, Mặc Nhất Đình trầm mặc thật lâu.
Mặc Khuynh và Giang Khắc cũng không lên tiếng.
Đối với Mặc Nhất Đình mà nói, những chuyện cần phải đón nhận trong một ngày hôm nay, mỗi chuyện đều kích thích, đồng thời, đối với Mặc Khuynh và Giang Khắc, những thông tin nhận được cũng cần thời gian để tiêu hóa.
"Tro cốt thì sao ạ?" Cuối cùng, Mặc Nhất Đình hỏi.
"Nhà tiếp khách." Giang Khắc nói.
"Con sẽ cho người mang con bé đi an táng." Mặc Nhất Đình chậm rãi gật đầu, giọng nói mang theo bùi ngùi, "Con coi con bé như cháu gái, chôn con bé cạnh con là được rồi."
Mặc Khuynh và Giang Khắc đều không lên tiếng.
...
Ba người ở trong thư phòng đến hai giờ chiều. Google 𝑡𝒓a𝑛g 𝑛à𝘆, đọc 𝑛ga𝘆 khô𝑛g q𝑢ả𝑛g cáo -- 𝑇𝒓𝑼𝒎𝑡 𝒓𝑢𝘆ệ𝑛.𝚅𝑛 --
Sau đó, Mặc Nhất Đình mở cửa, gọi Chu Khai Cảnh đến, sai ông ta chuẩn bị đồ ăn.
Chu Khai Cảnh gật đầu vâng dạ, kết quả vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Khắc đứng ở cửa, chân trượt một cái, suýt thì ngã ngửa.
"Sao cậu lại ở đây?" Chu Khai Cảnh sợ hãi nói.
Theo như ông ta biết, cửa thư phòng chưa từng mở ra, theo lý thuyết thì trong thư phòng chỉ có Mặc Khuynh và Mặc Nhất Đình mới đúng.
Sao bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một người chứ?!
"Gọi Giang tiên sinh." Mặc Nhất Đình khiển trách, "Ngài ấy và sư... hậu nhân của sư phụ đi cùng nhau, không được vô lễ."
"... Vâng."
Chu Khai Cảnh cúi thấp đầu, suýt thì cắn phải lưỡi.
- - Gặp quỷ rồi.
Chốc lát sau, Chu Khai Cảnh nói: "Tôi đi chuẩn bị đồ ăn ạ."
Sự kính trọng của ông ta dành cho Mặc Nhất Đình là vô điều kiện, nhưng hai người này... Ông ta mang theo đầy lòng nghi ngờ nhìn Mặc Khuynh và Giang Khắc, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng, phất tay áo rời đi.
"Sư phụ, Giang tiên sinh." Mặc Nhất Đình nói, "Hai người ngồi xuống trước, chờ ăn cơm xong, con dẫn hai người đi một vòng trong thôn."
Mặc Khuynh gật đầu: "Ừm."
Ăn trưa xong, Mặc Nhất Đình quả thật muốn dẫn Mặc Khuynh và Giang Khắc đi một vòng, đáng tiếc thân thể của ông ấy đã quá suy yếu, hữu tâm vô lực, đi một vòng trong nhà đã là giới hạn của cơ thể rồi.
Mặc Khuynh vốn cũng không muốn để ông ấy dẫn đi, chỉ tùy tiện đi một chút, sau đó thì để cho Mặc Nhất Đình về trước.
"Không thể ở nhà của con sao ạ?" Mặc Nhất Đình tiếc nuối hỏi.
"Còn có một người bạn nữa ở nhà tiếp khách." Mặc Khuynh giải thích, nhưng thấy được ánh mắt thất vọng và lo lắng của Mặc Nhất Đình, biết được chờ đợi đã thành tâm bệnh của ông ấy, bèn bổ sung, "Trong thời gian ngắn sẽ không đi."
"Vâng, vâng." Mặc Nhất Đình lại vui vẻ.
Mặc Khuynh sẽ không nói dối.
Giang tiên sinh cũng sẽ không.
Chỉ cần là chuyện họ đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
(*) dịch đến đây tự nhiên nghẹn nghẹn, haiz
Thế là ông ấy yên tâm về nhà.
Chờ cho Mặc Nhất Đình đi vào nhà rồi, Mặc Khuynh và Giang Khắc quay về nhà tiếp khách trước.
"Cô định ở lại thôn này thật à?" Giang Khắc đi cạnh Mặc Khuynh, không ngừng nhớ lại cuộc trò chuyện trong thư phòng, rốt cuộc không nhịn được hỏi.
Mặc Khuynh hỏi lại: "Không được sao?"
"... Được." Giang Khắc nặn ra một chữ.
Mặc Khuynh trêu chọc: "Không ủng hộ sao?"
"Tùy cô."
Giang Khắc thản nhiên nói, quay đầu sang một bên, không có mục đích nhìn nhà cửa bên đường.
Trong lòng giống như có một hòn đá đè nặng.
Vừa khó chịu vừa rầu rĩ.
Tặng cô một thôn làng xinh đẹp...
Có gì ghê gớm lắm đâu?
Chẳng phải chỉ là vẽ vài cái bản thiết kế, làm quy hoạch thôi sao? Sau đó cũng chẳng buồn đoái hoái, rõ ràng là dùng tiền làm xong.
Huống hồ, kẻ đó còn kém đến mức bị bắn vào đầu.
Một lúc sau, Giang Khắc lại múc một gáo nước lạnh đổ lên đầu Mặc Khuynh: "Làm trưởng thôn không tốt đến mức đó đâu."
"Cũng chỉ là một cái thôn thôi." Mặc Khuynh không để tâm lắm nói, "Thiên quân vạn mã tôi còn không ngại."
"Giống nhau à?"
"Giống nhau cả thôi."
"...''
Mặc Khuynh liếc Giang Khắc, một lát sau, cong môi nói: "Nhìn anh giống như không ủng hộ cho lắm nhỉ?"
Giang Khắc lườm cô, hỏi lại: "Cô từng có cả thiên quân vạn mã, giờ lại cam tâm ở đây quản một cái thôn nho nhỏ?"
"Cũng chẳng phải quản lý cả cái hệ thống ở đây." Mặc Khuynh cười, "Mặc Nhất Đình vẫn còn khỏe lắm, không xuống mồ nhanh như thế, tôi chỉ cần giữ cái danh xưng là được."
Giang Khắc nhíu mày: "Chờ đến lúc xuống mồ rồi thì sao?"
"Anh đang trù ẻo người ta đấy à?"
"..."
Giang Khắc bị cô làm cho nói không nên lời.
"Cũng không sao hết." Mặc Khuynh nhún vai, "Dù sao vị trí trưởng thôn này không thể để rơi vào tay Lương Tự Chi."
Lời này ngược lại không sai.
Hai hàng lông mày cau chặt thả ra, Giang Khắc dọc theo sườn núi đi xuống, nhìn những mảnh ruộng trồng dược liệu đằng xa, chợt hỏi: "Tôi và anh ta..."
Mặc Khuynh tiếp lời: "Hả?"
Giang Khắc dừng lại, quay sang, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Mặc Khuynh, chậm rãi hỏi: "Thật sự giống nhau như đúc?"
"Như từ một khuôn đúc ra."
Mặc Khuynh hơi gật đầu, chợt nắm cổ áo hắn kéo xuống.
Cô nhìn xương quai xanh của Giang Khắc: "Trên người anh ấy có rất nhiều vết sẹo, anh lại không có cái nào."
Sau đó thả tay.
Giang Khắc bắt lấy bàn tay muốn thu về của cô, híp mắt hỏi: "Quan hệ của cô và anh ta là gì?"
"Dễ nhìn ra mà?" Mặc Khuynh hỏi ngược lại, thuận tay rút tay về, thản nhiên nói: "Người yêu."
"..."
Lời này, Giang Khắc thật sự không muốn nghe.
Thế là, hắn đi thẳng, bước chân cũng nhanh hơn.
"Này!"
Mặc Khuynh gọi hắn.
Giang Khắc đầu cũng không quay lại.
Phản ứng này của hắn nằm trong dự liệu của Mặc Khuynh, cô nhìn theo bóng lưng hắn, không đuổi theo.
Cô đi rất chậm, thưởng thức phong cảnh xung quanh -- Mỗi một nơi ở đây có lẽ đều là do Giang Diên tỉ mỉ quy hoạch ra.
Cô phải nhớ kỹ mới được.
"Tiếp này."
Lúc đi qua một khúc quanh, chợt có giọng nữ truyền đến.
Có thứ gì đó ném tới, Mặc Khuynh nhấc tay bắt được, nhìn kỹ, là một chai trà sữa để lạnh.
Mặc Khuynh nhấc mắt.
Ôn Nghênh Tuyết đứng ở một gốc cây, ánh mắt thẳng tắp phóng về phía này, nghênh ngang không che đậy.