Art: Weibo @se_eeeee
Chương 112: Thôn Thần Y [22] Mặc Khuynh mạnh mẽ xông vào hiện trường bái sư
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Em gái trực ở quầy lễ tân đi về phía Mặc Khuynh và Giang Khắc.
Giang Khắc lặng lẽ không để lại dấu vết bỏ thiệp mời và chứng minh vào túi quần.
Mặc Khuynh: "Ừm."
Em gái trực quầy lễ tân nghiêng đầu, đuôi mắt cong cong, nhìn hai người, cười hỏi: "Đến góp vui?"
"Ừm."
"Đây là lần đầu tiên thôn của chúng tôi có người ngoài đến bái sư đấy, giúp thanh thế của thôn tăng vùn vụt. Nhưng người ngoài vẫn phải có thiệp mời mới vào được." Em gái trực quầy lễ tân nghĩ gì đó, chủ động nói, "Tôi giúp hai người đi hỏi."
"..."
"..."
Mắt của Mặc Khuynh và Giang Khắc đều giật giật.
Không có cô ấy, hai người họ đã sớm vào trong rồi.
Giang Khắc nói: "Không cần đâu, chúng tôi chỉ ngó mấy cái thôi."
"Không sao." Em gái trực quầy lễ tân còn cho là hắn khách sáo, ánh mắt chuyển về phía cửa lớn.
Giang Khắc ném cho Mặc Khuynh một cái ánh mắt, Mặc Khuynh hiểu ý, chuẩn bị đi.
Nhưng mà, em gái trực quầy lễ tân đã hô lớn: "Chú Chu!"
Người đàn ông vừa đi đến cửa lớn thì bị cô ấy gọi, tầm mắt thẳng tắp chiếu về phía này, dừng trên người Mặc Khuynh và Giang Khắc hai giây, sau đó trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Chú ấy tên là Chu Khai Cảnh, là bí thư của thôn." Em gái trực quầy lễ tân nhỏ giọng thì thầm với Mặc Khuynh và Giang Khắc, lại quay sang cười hì hì với Chu Khai Cảnh, "Chú Chu, cháu nhờ việc này được không ạ?"
"Việc gì?" Chu Khai Cảnh đã đi tới.
"Hai người họ không có thiệp mời, nhưng muốn đi vào xem, có thể không ạ?" Em gái trực quầy lễ tân chớp chớp mắt, cực kỳ mong chờ hỏi.
Mặc Khuynh và Giang Khắc đồng thời đỡ trán.
Quả nhiên, Chu Khai Cảnh nghĩ cũng không cần nghĩ đáp: "Không được."
Chợt, Chu Khai Cảnh đánh giá hai người: "Hai người họ là ai?"
"Là người có lòng tốt đưa tro cốt của chị Hạ về đó ạ."
"Chị Hạ nào."
"Hạ Vũ Lương."
"Hạ Vũ Lương chết rồi?" Chu Khai Cảnh sững người.
"... Vâng."
Em gái trực quầy lễ tân bấy giờ mới phản ứng lại, bởi vì mấy ngày nay các lãnh đạo thôn đều bận rộn chuyện "bái sư trực tiếp", nên chưa ai nói với họ chuyện này.
"Chú Thúc," em gái trực quầy lễ tân muốn tạm đặt chuyện này sang một bên, nắm lấy ống tay áo của Chu Khai Cảnh, "Nhắm mắt đồng ý một cái thôi mà, với chú dễ như trở bàn tay."
Chu Khai Cảnh quyết đoán nói: "Quy củ chính là quy củ."
Em gái trực quầy lễ tân nói lý: "Quy củ cũng quy định người trong thôn không thể nhận người ngoài làm đồ đệ, không phải Lương Tự Chi sắp nhận Ôn Nghênh Tuyết làm đồ đệ đấy sao?"
Chu Khai Cảnh nhíu mày: "Ôn tiểu thư là người nào, con lấy họ so sánh, thật đúng là bôi nhọ Ôn tiểu thư."
Em gái trực quầy lễ tân bĩu môi.
"Chọn thời điểm này đến thôn, tôi quả thật hoài nghi ý đồ của mấy người." Chu Khai Cảnh cảnh cáo hai người Mặc Khuynh, "Tôi cũng nói luôn, muốn vào cũng được thôi, trừ phi trưởng thôn tự mình mời mấy người đi vào."
"Chú Chu!" Em gái trực quầy lễ tân giậm chân.
Chu Khai Cảnh đẩy tay cô ấy: "Bớt tiếp xúc với người bên ngoài, cẩn thận mềm lòng rồi lại bị người ta lừa gạt."
Nói đến đây, Chu Khai Cảnh còn đặc biệt gọi người canh cửa đến, chỉ Mặc Khuynh và Giang Khắc, dặn dò dù thế nào cũng không được cho hai người đi vào.
"..."
Thấy tình hình hoàn toàn không còn đường nào cứu vãn, em gái trực quầy lễ tân chỉ đành từ bò.
"Thật ngại quá." Cô ấy có lỗi nói với Mặc Khuynh và Giang Khắc, "Không giúp được gì cho hai người rồi."
Mặc Khuynh nói: "Không sao."
Tuy là mọi chuyện bị phá hỏng bét, nhưng cũng không đến mức phải đi so đo với người ta.
Dù sao người ta cũng là có lòng tốt muốn giúp đỡ.
"Không xem được cũng chẳng cần tiếc." Em gái trực quầy lễ tân nói, "Chỉ là một cái lễ bái sư thôi, vừa nhàm chán vừa không có gì hay, bọn tôi đều không đi xem."
Em gái trực quầy lễ tân gãi gãi đâu: "Nhưng mà Ôn Nghênh Tuyết kia đúng là rất lợi hại, ai cũng khen là thiếu niên thiên tài. Hai người đến đây một chuyến, nếu được gặp mặt một lần thì cũng xem như đáng giá."
"Không đến mức." Mặc Khuynh hơi nhếch khóe môi.
"Hai người không biết sao?" Em gái trực quầy lễ tân còn tưởng là Mặc Khuynh không biết, nhiệt tình giải thích, "Một khi sự kiện bái sư hôm nay thành công tốt đẹp, địa vị sau này của Ôn Nghênh Tuyết trong giới phải gọi là cực kỳ quan trọng. Trở thành cây cầu liên kết giữa trong thôn và ngoại giới, mỗi bước đi về sau đều được chú ý. Hai người có hiểu không?"
Nói xong, em gái trực quầy lễ tân còn khoa tay múa chân: "Sao Tử Vi. Hiện tại Ôn Nghênh Tuyết còn được người ta ca tụng là sao Tử Vi của giới Y học đấy."
"... Ồ."
Mặc Khuynh đáp một tiếng.
Thế thì xem ra, không thể để Ôn Nghênh Tuyết bái sư thành công rồi.
Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ, trước khi cứu Tỉnh Túc khỏi tòa nhà dạy học, một giây ngẩng đầu, cô đã nhìn thấy bóng dáng kia.
Mục đích rõ ràng, không từ thủ đoạn, lòng dạ độc ác...
Còn trẻ như vậy mà đã tiến xa như thế, chẳng phải sẽ theo ý nguyện của cô ta quá rồi sao?
"Đã như vậy, chúng tôi đi trước." Giang Khắc uyển chuyển dời đi chủ đề này.
Mặc Khuynh gật đầu: "Ừm."
Hai người tạm biệt em gái trực quầy lễ tân.
Đi được một đoạn, hai người quay sang cho nhau một cái ánh mắt.
Sau đó, Giang Khắc lấy thiệp mời và chứng minh ra, thuận tay ném đi.
Vô dụng rồi.
Vừa nãy Chu Khai Cảnh đã chỉ mặt thẳng tên nói không cho hai người đi vào, dù Giang Khắc có thiệp mời và chứng minh thì muốn lẻn vào cũng khó.
"Thế này đi," Mặc Khuynh trầm ngâm một lát, đưa ra kế hoạch mới, "Tôi vẫn sẽ theo kế hoạch cũ, trèo tường vào. Còn anh, ra cửa sau chờ, tôi đi vào rồi mở cửa cho anh."
"Tôi..."
Giang Khắc vừa muốn nói, hắn cũng có thể trèo tường.
Nhưng mà, ánh mắt rơi xuống hàng rào điện trên tường, lông mày hơi nhíu lại, lựa chọn im lặng.
Dù thân thủ hắn có nhanh nhẹn hơn nữa thì cơ thể này cũng làm bằng máu thịt.
Muốn nhảy qua độ cao ba bốn mét, còn có tầng hàng rào điện, thật sự không nằm trong phạm vi khả năng của nhân loại bình thường.
Hắn thức thời sửa miệng: "Ừm."
*
Nhà trưởng thôn cực kỳ náo nhiệt.
Buổi trực tiếp đã bắt đầu, lượt chờ vượt một nghìn vạn(*), bình luận không ngừng chạy qua.
(*) 10 triệu, video bên Trung hay có kiểu để bình luận chạy qua màn hình
[Chốn thần tiên gì đây, nhiều đại lão quá trời!]
[Tui cũng không biết, nhưng nghe nói những người có tiếng nói trong giới Trung y đều xuất thân từ thôn Thần Y này.]
[Không hổ là thôn Thần Y trong truyền thuyết.]
[Ôn nữ thần quá đỉnh, nhìn cũng thật ôn nhu dịu dàng, yêu rồi yêu rồi.]
[Vận khí của Ôn Nghênh Tuyết quá tốt, mới mười tám đã có thể bước vào thế giới của đại lão. Sau này chắc chắn sẽ trở thành viên ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay của các đại lão.]
(*) xin phép cười nhẹ một cái:)
[Ha ha vì cô ấy xứng đáng!]
[Thiên tài trong thiên tài được không hả? Bác sĩ cấp C của EMO, có thể là người bình thường sao?]
[Ủa mà EMO là Tây y nhỉ?]
[Nếu không sao mà được thôn Thần Y công nhận chứ, nữ thần của tui Đông - Tây y đều thông thạo đó.]
...
Bình luận vèo vèo chạy qua.
Có nhiều người ban đầu vốn cũng không biết Ôn Nghênh Tuyết là ai, sau khi đọc được những bình luận này thì đồng loạt bày ra thái độ [quỳ xuống chờ đại lão], bình luận về Ôn Nghênh Tuyết càng lúc càng sôi nổi.
Xã hội chuộng thông tin kiểu này, chỉ cần là có gì mới, có tính truyền kỳ, không thể tưởng tượng nổi sẽ càng có sức truyền bá.
Buổi "bái sư trực tiếp" này, cứ thế mà nghênh ngang leo lên top đầu.
Nhiệt độ tăng như vũ bão.
Bầu không khí náo nhiệt ở hiện trường cũng không hề thua kém.
Lương Tự Chi trẻ tuổi và Mặc Nhất Đình lớn tuổi ngồi ở vị trí trung tâm.
Chu Khai Cảnh cao giọng nói "Nghi thức bái sư, tiếp theo, kính trà.", Ôn Nghênh Tuyết chậm rãi đi lên, nhất thời đẩy bầu không khí vốn đã náo nhiệt lên đến đỉnh điểm.
Bình luận chạy trên màn hình:
[Thời khắc chứng kiến kỳ tích!]
[Mẹ ơi con thế mà được thông qua phát sóng trực tiếp chứng kiến một màn kỷ niệm đáng giá của giới y học nước nhà!]
[Cầu nối giữa thôn Thần Y và giới Trung y, kết nối giữa Trung y và Tây y, Ôn Nghênh Tuyết không nghi ngờ gì chính là thần tiên hạ phàm cứu vớt chúng sinh.]
[Sao Tử Vi, chính là sao Tử Vi.]
...
Dưới ngàn vạn con mắt đang chăm chú nhìn theo, Ôn Nghênh Tuyết đi đến trước mặt Lương Tự Chi và Mặc Nhất Đình.
Khuôn mặt Lương Tự Chi mang theo ý cười, tràn đầy vui mừng và đắc ý.
Mặc Nhất Đình tóc đã hoa râm, khuôn mặt già nua đầy những nếp nhăn, lúc nhìn chăm chú vào Ôn Nghênh Tuyết, giống như muốn tìm kiếm bóng dáng của một người khác, nhưng nhìn hơn nửa ngày, rốt cuộc vẫn chỉ có thể thở dài.
- - Dù có xuất sắc thế nào, có thiên phú bao nhiêu, rốt cuộc vẫn không phải.
- - Lẽ nào, trước khi nhắm mắt xuôi tay, thật sự không thể gặp lại người đó?
"Trưởng thôn, mời uống trà."
Ôn Nghênh Tuyết quỳ xuống, tay nâng chén trà, đưa đến trước mặt Mặc Nhất Đình.
Mặc Nhất Đình vươn tay, chuẩn bị nhận lấy chén trà kia.
Nhưng mà, trong tích tắc ngón tay chạm đến chén trà, Mặc Nhất Đình bỗng như cảm giác được gì đó, cấp tốc rút tay về.
Cùng lúc đó, Ôn Nghênh Tuyết thả lỏng tay, chén trà không có gì nâng đỡ từ không trung rơi xuống.
"Choang" một tiếng, chén trà rơi xuống mặt đất, mảnh vỡ nước trà văng tung tóe.
Thoáng chốc, bầu không khí vốn đã leo lên đỉnh điểm, chợt có một khắc dừng lại, trong nhất thời giống như âm thanh cũng biến mất.
"Ồ."
Trong đại sảnh yên tĩnh, bỗng vang lên một giọng nói, vô cùng vang dội rõ ràng.
Tất cả những người có mặt, thậm chí bao gồm cả ống kính, đều chuyển hướng về phía -- cửa lớn.
Trong đó, chính là Mặc Nhất Đình tuổi tác cao nhất, có lai lịch sâu nhất ở đây.
Thời khắc đưa mắt nhìn đến bóng người xuất hiện ở cửa, Mặc Nhất Đình sững sờ, giống như không dám tin vào mắt mình.
Thoáng cái, trong mắt ông ấy phát ra ánh sáng, đôi mắt vốn đã hơi tan rã trong giây phút trở nên sáng suốt, như có hy vọng đang không ngừng cuồn cuộn kéo tới, sáng ngời hữu thần.