"Bà đây làm đúng hay không cũng không tới lượt con khốn như cô nói!" Khuôn mặt của Tưởng Na Na méo mó vì đau đớn, cô ta gân cổ chửi rủa: “Mặc Tinh, cô là một con chó cái hôi hám, có bản lĩnh thì giết tôi đi!”
Mặc Tinh nắm chặt tay, cô quay sang Lâm Hiểu nói: "Cái kéo của cô đâu? Cho tôi mượn lát."
“Mặc Tinh, cô bình tĩnh chút!” Vừa nghe đến từ “kéo”, Lâm Hiểu mồ hôi vã ra, cô ấy lắc đầu, không dám đồng ý, vì sợ rằng tối nay ở kí túc xá cô ấy sẽ xảy ra án mạng mất.
Trong khi cô đang nói, Tưởng Na Na vẫn đang rú lên: “Nếu không giết được tôi, Mặc Tinh, cô cũng chỉ là một con chó cái khốn nạn, đồ chó đẻ!"
“Từng ăn phân bao giờ chưa?” Mặc Tinh cầm khăn, trói hai tay Tưởng Na Na ra sau lưng cô.
Cô trói Tưởng Na Na trên mặt đất, mặc cho cô ta chửi, và trong ánh mắt phức tạp có pha lẫn sợ hãi, bối rối và lo lắng của Lâm Hiểu, cô ấy bước đến giường của Tưởng Na Na, lấy một chiếc giày và nhét vào miệng Tưởng Na Na.
Trong ký túc xá bỗng yên tĩnh trở lại, nhưng vẫn phát ra tiếng rên rỉ từ trong miệng Tưởng Na Na.
Mặc Tinh đi vòng qua bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy cây kéo ra, ngồi xổm trước mặt Tưởng Na Na. Tiếng rên rỉ trong miệng cô ta cuối cùng dừng lại, và sự phẫn uất trong mắt cô ta biến thành sự sợ hãi.
“Mặc Tinh!” Lâm Hiểu khẽ đưa tay về phía Mặc Tinh, run rẩy cướp lấy cây kéo trong tay cô: “Đừng vì… vì Tưởng Na Na… vì loại người này mà phạm tội giết người… không đáng!”
Mặc Tinh liếc nhìn cô ấy một cái: “Buông ra."
“Không… tôi không… không buông.” Lâm Hiểu sợ hãi tột độ, nhưng cô ấy liều mạng lắc đầu: “Cô muốn… muốn làm điều đó ở đây, tuy người nhà cô không nhận cô nữa, nhưng anh trai của cô... anh trai và chị dâu vẫn... yêu…”
Mặc Tinh cau mày ngắt lời cô ấy: “Tôi không giết cô ta."
"Thật..." Lâm Hiểu muốn hỏi có phải thật không, nhưng khi thấy hành động Mặc Tinh không giống như sắp giết người, cô ấy mới buông dao xuống, yếu ớt ngồi trên mặt đất, lau sạch sẽ mồ hôi lạnh lấm tấm chảy trên trán.
Sau đó, cảm xúc của Lâm Hiểu đối với Mặc Tinh, lúc đầu tiên là sợ hãi, sau đó là không thể tin được, và cuối cùng là cười xấu hổ. Trong ánh mắt cười xấu hổ đó hiện lên cảnh tượng Mặc Tinh đang ra sức cắt đi mái tóc được chăm sóc cẩn thận, tỉ mỉ của Tưởng Na Na, mái tóc dài mượt mà bỗng chốc biến thành một cái “đầu inch” với chiều dài dưới 2mm.
Vào ngày 28 tháng 9, Mặc Tinh nhớ lại quá nhiều chuyện không vui, cộng thêm với những lời dì Lưu nói, trong lòng cô hiện tại thấy rất khó chịu, nhưng khi cô cắt tóc cho Tưởng Na Na, tâm trạng của cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Có thuốc lá và bật lửa không?” Mặc Tinh ngẩng đầu hỏi Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu nói “có”, sau đó cũng không hỏi cô định làm gì, ôm bụng cố gắng nhịn cười, đưa món đồ vào tay cô.
Mặc Tinh châm một điếu thuốc, vì không làm tổn thương da đầu của Tưởng Na Na nên cô đã đốt cháy 6 đốm trên đỉnh đầu của cô ta.
“Cô… cô giỏi thật đấy!” Lâm Hiểu không nhịn được nữa, cười nắc nẻ.
Mặc Tinh chụp vài tấm ảnh phần trên của Tưởng Na Na, sau đó nới lỏng dây buộc cho cô ta: “Đừng có gây sự với tôi nữa, nếu không tôi sẽ gửi những bức ảnh này của cô vào nhóm làm việc."
Cô thực sự mệt mỏi với việc Tưởng Na Na ngày nào cũng tìm cớ gây sự với mình.
Tưởng Na Na bỏ giày trong miệng mình ra, sau đó nôn oẹ mấy bãi trên mặt đất, cô ta vội vàng chạy ngay tới gương, không buồn mắng chửi Mặc Tinh tiếp.
“A!” Cô ta hét lên, sau đó lấy tay che đầu lại, đôi mắt đỏ rực nhìn đống tóc trên mặt đất.
Lâm Hiểu cười đến mức chảy ra nước mắt: “Tưởng Na Na, cô… khụ… trông cô buồn cười quá!”
“Mặc Tinh, tôi sẽ giết cô!” Tưởng Na Na đã mất biết bao nhiêu công sức để nâng niu, chăm sóc mái tóc này, vậy mà bây giờ nó lại trở nên như này, rối tung hết cả lên, điều đó khiến cô ta cảm thấy khó chịu giống như bị ai đó đâm mấy nhát dao vào tim mình vậy.
Mặc Tinh lùi sang một bên và tránh đòn tấn công của Tưởng Na Na, trước khi cô ta lao về phía mình một lần nữa, cô liền giơ điện thoại lên và nói: "Cô có thể mua cho mình một bộ tóc giả và đội nó lên. Như vậy, sẽ không ai để chú ý bộ dạng cô như bây giờ ngoại trừ tôi và Lâm Hiểu.”
Sau đó, cô dừng lại một lát, nâng tông giọng mình lên: “Nhưng nếu cô vẫn không điều thì đừng có mà trách tôi, tôi sẽ đăng những tấm hình này vào nhóm làm việc đấy.”
Nghe đến đây, Tưởng Na Na, người đã gần như phát điên bỗng dừng lại, cô ta nhìn Mặc Tinh với ánh mắt ghét cay ghét đắng, chỉ muốn nhào vô giết chết cô.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Tiếng gõ cửa vang lên 2 lần, nhưng bên trong chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Bên ngoài ký túc xá, một nhóm người cố gắng vươn cổ nhìn vào hóng chuyện, tò mò muốn biết bên trong đang có chuyện gì. Nhưng sau khi Vân Mân bước vào, cô ta liền đóng sập cửa lại, chặn tầm nhìn của những người đó.
Vân Mân cầm một hộp quà trên tay, cô ta đang tìm Mặc Tinh, nhưng khi vừa bước vào, mái tóc mới của Tưởng Na Na đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của cô ta.
“Chị Mân, chị làm chứng cho em!” Tưởng Na Na dường như tìm ra kẻ chống lưng ngay lập tức, và cô ta nhanh chóng phàn nàn với Vân Mân: “Mặc Tinh, cô ta dám trói em lại, nhét giày vào miệng em và làm nhục em, lại còn dám lấy dao doạ giết em nữa! Câu lạc bộ chúng ta không thể chứa chấp loại giết người như thế được!”
Vân Mân che môi cười, trong mắt cô ta hiện lên vẻ đa tình, xen lẫn ý tứ mỉa mai: “Nếu Mặc Tinh muốn giết em thì cô ta đã giết từ lúc em bị trói rồi, không phải hiện tại trên người em không có vết thương nào sao?”
Mặc Tinh đứng sang một bên, cô không nói gì, chỉ im lặng.
Nếu Vân Mân tin vào điều vô lý của Tưởng Na Na, cô ta đã không trở thành quản lý của câu lạc bộ này, và cô cũng không cần phải giải thích.
“Cô ta muốn làm nhục em trước rồi mới giết em!” Tưởng Na Na mở miệng nói, chỉ vào đống tóc trên mặt đất hét lên: “Đây là bằng chứng cho thấy Mặc Tinh đã làm nhục em, nếu chị tới muộn hơn chút nữa có khi nhìn thấy xác của em rồi cũng nên!”
Vân Mân khẽ thở dài một tiếng và kéo bàn tay của Tưởng Na Na đang nắm lấy mình ra, vẻ mặt cô ta ẩn hiện sự thiếu kiên nhẫn.
Nhưng Tưởng Na Na lại không hiểu ý của cô ta: “Còn cả con chó cái Lâm Hiểu nữa, cô ta chính là đồng phạm giết người với Mặc Tinh! Chị Mân, em muốn báo cảnh sát, để cho bọn họ ngồi tù vì đã hại em thành như thế này!”
“Cứ báo cáo đi.” Vân Mân khẽ nhướng mắt, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tưởng Na Na, cô ta giễu cợt nói: “Sao không gọi đi? Hay là để chị cho em mượn điện thoại!”
Nước da của Tưởng Na Na bỗng chuyển sang màu đỏ, xanh, trắng rồi lại đỏ đỏ, giống hệt như một bảng màu bị đảo lộn, cô ta nhìn Mặc Tinh bằng ánh mắt căm thù, phẫn nộ, sau đó cô ta nắm lấy một chiếc mũ, kéo khóa và đóng sầm cửa bước ra ngoài.
“Cô gái nhỏ này bây giờ có vẻ rất nóng nảy.” Vân Mân xoa xoa lỗ tai đau nhức của mình.
Lâm Hiểu liếc nhìn Mặc Tinh, sau đó đến gần Vân Mân và nói: "Chị Mân, với tính cách như thế của Tưởng Na Na, chị có sợ cô ta sẽ gây phiền phức cho câu lạc bộ không?"
“Em muốn chị sa thải cô ta phải không?” Vân Mân hỏi Lâm Hiểu một cách thản nhiên, sau đó nhét hộp quà vào tay Mặc Tinh, châm chọc nói: “Đây là món quà của cô Hứa, anh Trương và tổng giám đốc Tiêu tặng cho cô!”
Mặc Tinh sửng sốt khi cầm hộp quà.
Cô cho rằng... Hứa Di Thư sẽ không bao giờ đến tìm cô nữa.
"Em chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Chị Mân nghĩ nhiều rồi." Lâm Hiểu mỉm cười, sau đó cô ấy cầm lấy một túi đồ trên bàn nói: "Đây là sản phẩm đặc biệt từ quê nhà, chị cầm lấy thử đi ạ.”