An Sơ Tuyết nhanh chóng lấy khăn tay ra đưa cho bà ta, an ủi: "Dì Vu, dì đừng lo lắng, không phải cháu và anh trai cháu đang ở đây hay sao? Bố mẹ cháu đâu rồi ạ?”
“Bên trong... bên trong phòng khách.” Vu Tĩnh Vận lau nước mắt, bà ta nghẹn ngào nói: “Tinh Tinh và A Lôi cứ thích làm mấy cái chuyện này, hai anh em bọn cháu qua đây giúp đỡ dì, dì thực sự… thực sự không biết phải cảm ơn hai cháu như thế nào.”
An Sơ Tuyết nhẹ giọng nói: "Dì không cần khách sáo vậy đâu, chúng ta mau vào đi trong thôi."
Ba người cùng nhau bước vào, bà An đang một mình đối đầu với Mặc Vệ Quốc. Bầu không khí vô cùng căng thẳng, người hầu chứng kiến cảnh tượng này bị làm hoảng sợ, đứng hết sang một bên, muốn khuyên ngăn cũng không dám, trong tay bọn họ cầm sẵn lọ thuốc tim, phòng tránh nhỡ may Mặc Vệ Quốc xảy ra chuyện.
“Cậu với Mặc Tinh y hệt nhau, đúng là loài thú nhỏ không có lương tâm!” Bà An chỉ vào mũi Mặc Lôi chửi rủa: “Lúc trước hai người đến nhà họ An chúng tôi, Sơ Tuyết có lần nào không chiêu đãi tốt các cậu không hả?”
"Lúc cậu chuẩn bị thi đại học, điểm của cậu không tốt, Sơ Tuyết còn nhờ anh mình dạy bù cho cậu, cùng nhau cố gắng thi đỗ vào một trường đại học tốt! Con bé cả ngày lúc nào cũng gọi anh Mặc Lôi, anh Mặc Lôi, vậy mà cậu lỡ lòng nào đối xử với con bé như thế hả?”
Bà ta vừa dứt lời liền nhổ nước bọt vào mặt của Mặc Lôi do xúc động.
Mặc Lôi lau sạch nước miếng đi, bị bà ta chỉ trỏ vào mũi, mắng chửi lâu như vậy, anh ấy dần dần mất kiên nhẫn: “Tôi kính trọng bà lâu như vậy vì bà là bề trên, tốt nhất là đừng có ép tôi!”
"Nếu tôi mà ép cậu, cậu còn như thế này được à? Lại còn dám động tay động chân với tôi?” Bà An đi về phía trước vài bước, dùng móng tay chọc vào mặt của Mặc Lôi: “Đúng là đồ dã thú không có lương tâm, chuyện Mặc Tinh suýt chút nữa hại chết Sơ Tuyết nhà chúng tôi, tôi còn chưa tính sổ với nhà họ Mặc thì thôi, kết quả là bây giờ cậu lấy ân báo oán, dám bắt nạt Sơ Tuyết.”
Nghe vậy, Mặc Lôi liền đẩy bà An ra và hét lớn: "Chuyện xảy ra hai năm trước, còn không biết ai nợ ai! Tôi cảnh cáo bà, tốt nhất đừng có động tay động chân với tôi, tôi không có thói quen đánh phụ nữ!”
“Mẹ, mẹ có sao không?” An Thiếu Sâm vội vàng chạy tới đỡ bà An.
Bà An không ngờ rằng Mặc Lôi sẽ động tay với mình, bà ta thở hổn hển không ra hơi, mãi lâu sau vẫn không nói được gì.
“A Lôi, sao con lại đẩy bác An như thế chứ?” Vu Tĩnh Vận bước tới trước mặt Mặc Lôi, lo lắng nói: “Mau xin lỗi bác An đi.”
“Cả đời này con sẽ không bao giờ xin lỗi nhà họ An bọn họ!” Mặc Lôi khạc một cái rồi đem cà vạt ném xuống đất.
Anh ấy hiện tại rất xúc động. Mặc Lôi chỉ vào bà An và quát lớn: "Tinh Tinh mới là con ruột của mẹ, tại sao mẹ và bố đều không tin con bé mà lại đi tin lời người ngoài nói chứ? Con thật sự chưa từng gặp ai như bố mẹ.”
Bình thường khi Mặc Lôi nói những điều phản nghịch như vậy, Mặc Vệ Quốc nhất định sẽ đứng ra, giáo dục anh ấy ngay lập tức, nhưng hôm nay ông ta bị bà An làm chọc tức nên ông ta thôi không nói nữa.
“A Vũ, con đừng nói nhăng nói cuội nữa!” Vu Tĩnh Vận lo lắng nói.
Mặc Lôi do dự: “Mẹ, con nghĩ trái tim của bố và mẹ đang bị ruồi muỗi làm loạn rồi!"
Anh ấy bên ngoài thường lầm lì, nhưng anh ấy chưa bao giờ mâu thuẫn với Vu Tĩnh Vận nhiều như vậy, bà ta ngờ vực nhìn Mặc Lôi, nước mắt rơi lã chã. . Chuyên trang đọc truyện -- TRÙMt ruуệЛ. v Л --
An Thiếu Sâm đỡ bà An dậy, lửa giận bốc lên trong mắt hổ phách: “Mặc Lôi, lần này anh quá đáng lắm rồi."
“Tôi quá đáng?” Mặc Lôi chỉ vào mình, hai mắt đỏ như máu: “Sao anh lại để em gái tôi quỳ trước cửa câu lạc bộ, quỳ đến mức…”
Anh ấy nghẹn ngào nói: "Quỳ gối đến mức sưng cả đầu rồi hả? An Sơ Tuyết tạt cả ấm nước sôi vào con bé, anh không quá đáng sao?"
Bởi vì Mặc Lôi nâng tông giọng cao quá mức, điều đó khiến giọng nói của anh ấy đôi lúc có chút đứt quãng: “Tinh Tinh bị hai người ức hiếp đến mức muốn tông xe tự tử. Sao các người lại nói tôi quá đáng, buồn cười quá!"
Vu Tĩnh Vận không biết mình buồn vì chuyện tông xe của con trai hay là cô con gái đáng thương của bà ta, hay là buồn vì cả hai, nước mắt bà ta cứ thế tuôn trào không ngừng.
An Thiếu Sâm không biết rằng chuyện Mặc Tinh muốn tự sát, sau khi nghe xong, anh ta hơi giật mình, trái tim đột nhiên nhói lên.
Ấn tượng của anh ta về Mặc Tinh đã dừng lại từ hai năm trước, cô sống rất kiêu ngạo và mạnh mẽ, làm sao một người như vậy lại có thể tự sát?
"Xin lỗi anh Mặc Lôi, xin lỗi vì em đã vô tình làm thương Mặc Tinh, tất cả là lỗi của em.” An Sơ Tuyết chân thành nói: "Em đã xin lỗi Mặc Tinh rồi. Nếu anh vẫn còn trách em, em cũng không biết nói gì nữa. Cho dù là thế nào đi chăng nữa, anh cũng không nên động tay với bậc làm cha làm mẹ của mình, em hy vọng anh có thể xin lỗi mẹ em.”
Mặc Lôi đập vỡ bình nói: “Không xin lỗi gì hết!”
An Sơ Tuyết thở dài nhìn Vu Tĩnh Vận, vẻ mặt cô ta ánh lên tia bất lực: “Dì Vu, chuyện này... cháu thật sự cũng không biết phải làm thế nào nữa."
"A Lôi!” Vu Tĩnh Vận rơm rớm nước mắt nhìn Mặc Lôi, trong mắt tràn đầy ý cầu xin: “Chuyện này con sai rồi, con mau xin lỗi bác An đi, cả Sơ Tuyết nữa.”
Mặc Lôi nhất thời kích động, nhưng ngay sau đó biến thành tức giận: “Được rồi, muốn con xin lỗi cũng không phải là không thể.”
Nói xong, anh ấy chỉ vào An Thiếu Sâm, nghiến răng nghiến lợi: “Bảo anh ta quỳ ở cửa câu lạc bộ Dream một ngày một đêm đi, sau đó muốn con xin lỗi như nào cũng được! Cho dù là bắt con quỳ xuống xin lỗi, con cũng chấp nhận!”
“Cậu đừng có mà mơ!” Bà An tức giận, mắng Mặc Lôi một tiếng rồi dùng ánh mắt kinh tởm nhìn Mặc Vệ Quốc: “Một tên sát nhân, một tên khốn kiếp. Mặc Vệ Quốc, người ta nói ông là một người lương thiện, tốt bụng, đúng là phí công mà. Ông xem lại con cái mình đi, xem mình dạy dỗ chúng thành người như nào kìa!”
An Sơ Tuyết và An Thiếu Sâm định nói gì đó nhưng lại bị bà An ngăn cản: “Các con đừng có cản trở việc của mẹ. Hôm nay tôi xin tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Mặc! Hai đứa con nhà các người vừa dốt nát, kém cỏi, chả được tích sự gì, tôi…”
“Đủ rồi!” Mặc Vệ Quốc đỏ mặt ngắt lời bà ta, ngữ khí nói: “Cô muốn đoạn tuyệt với tôi, tôi cũng muốn đoạn tuyệt với nhà cô luôn!”
Bà An khịt mũi một cách nặng nề, mỉa mai nói: "Mặc Tinh suýt giết chết con gái tôi, hai ngày trước Mặc Lôi lại tạt nước sôi vào ngườ con bé. Ông còn mặt mũi nào để nói đoạn tuyệt với tôi à? Được rồi, ông nói đi, tôi xem ông định cắt đứt quan hệ như thế nào!”
"Mẹ..." An Sơ Tuyết kéo tay áo của bà ta và gọi.
Bà An trầm mặc nhìn cô ta, ánh mắt đầy xót xa: “Người lớn nói chuyện, bọn trẻ các con đừng xen vào. Hôm nay, mẹ nhất định phải đòi lại công bằng cho con!”
Bà ta ngẩng đầu lên, lại nhìn về phía Mặc Vệ Quốc: “Nói đi, để tôi xem nhà họ Mặc các người có thể vô liêm sỉ tới mức nào!”
“Vô liêm sỉ cũng không bằng bà!” Mặc Lôi khịt mũi, trên mặt anh ấy đầy vẻ khinh thường: “Ăn cơm trước kẻng, trước khi kết hôn còn qua lại mập mờ với vài người đàn ông…”
Vu Tĩnh Vận sợ tới mức nín khóc, vội vàng đi tới che miệng anh ấy lại, tức giận nói: "A Lôi, mẹ xin con, con đừng nói gì thêm nữa.”
Bà An sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không lọt vào tai chữ nào hết. An Sơ Tuyết trầm ngâm liếc nhìn bà ta.
Mặc Vệ Quốc phải chịu đựng suốt hai năm qua, lúc này, ngữ khí của ông ta có chút run rẩy: “Mặc Tinh đã đánh gãy chân Sơ Tuyết, còn Cảnh Nam thì lại đánh gãy chân nó, tống nó vào tù 2 năm. Bây giờ còn ép nó ở lại câu lạc bộ Dream, những gì Mặc Tinh nợ các người, nó đã trả hết từ lâu rồi.”
"Lần này A Vũ làm bỏng mu bàn tay của Sơ Tuyết, nhưng Sơ Tuyết cũng làm bỏng chân của Mặc Tinh, con gái cô là quan trọng nhất chẳng lẽ hai đứa con nhà tôi không quan trọng sao?”