"Ngồi vào ghế lái phụ đi.” Giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Cảnh Nam bay dọc theo cửa sổ.
Mặc Tinh đáp lại một cách khó khăn, cô đóng cửa sau lại, sau đó đi vòng ra phía trước và ngồi vào ghế lái phụ.
Tuy cửa sổ mở nhưng trong xe vẫn thoang thoảng mùi thuốc lá, không khó chịu nhưng nó hành hạ cô hơn cả cơn đau bụng dữ dội kia.
Loại thuốc mà anh hút khi đánh gãy chân cô vào hai năm trước, loại mùi này đã quá quen thuộc với cô, quen thuộc đến nỗi nó luôn hành hạ cô trong mơ mỗi đêm.
Chiếc Bentley nhanh chóng được khởi động và biến mất trong màn đêm.
Trong chiếc xe Rolls-Royce đang đỗ trước biệt thự, An Sở Tuyết nhìn theo ánh nhìn của An Thiếu Sâm, cô ta nói với giọng có chút chua xót: “Anh vẫn không thể quên được Mặc Tinh sao?”
“Cái gì?!” Bà An đang bàn công việc với ông An, bõng bà ta nghe thấy vậy liền hét lên: “Thiếu Sâm, con vẫn thích kẻ sát nhân đó sao?”
Ông An không nói gì, ông ta chỉ là nhìn An Thiếu Sâm với ánh mắt tỏ vẻ không đồng ý.
‘Đúng vậy, anh vẫn không thể quên cô ta!” Những từ đó lăn qua lăn lại trong đầu anh ta nhưng cuối cùng An Thiếu Sâm lại trả lời ngược lại: “Không."
“Không thì được!” Bà An thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt bà ta trông không tốt lắm: “Lúc đó, Mặc Tinh và em gái con có mối quan hệ vô cùng tốt, nào ngờ chỉ vì Tiêu Cảnh Nam thích em gái con mà cô ta lỡ tông xe làm hại con bé! Loại phụ nữ tâm địa độc ác đó cho dù là cô ta không làm thương Sở Tuyết đi chăng nữa, mẹ cũng không cho phép cô ta bước chân vào cửa nhà họ An chúng ta!”
“Mẹ con nói đúng đấy.” Ông An trịnh trọng nói.
An Thiếu Sâm cổ họng nghẹn lại, đôi mắt màu hổ phách của anh ta hiện lên vẻ đờ đẫn, giọng thấp hơn bình thường: “Bố mẹ đừng lo lắng, con biết thế nào là đúng là sai mà!”
"Ừ. Mặc Tinh, kẻ giết người này, lúc trước con chưa biết bộ mặt thật của cô ta, theo đuổi nó nghe còn được. Bây giờ lộ ra rồi, mà con vẫn một mực không quên được thì đó là điều không nên!” Bà An cau mày nói.
An Thiếu Sâm rũ mắt xuống, trong mắt ẩn ẩn biểu tình: “Con sẽ không vậy đâu."
"Nhưng anh à..." An Sở Tuyết rên rỉ, sau đó cô ta do dự nói: "Hôm nọ trong bữa tiệc, Đường Thiến có tìm em, chị ấy nói là trông thấy anh ôm Mặc Tinh, nhờ em trông nom anh giúp chị ấy.”
"Ôm, ôm? Thiếu Sâm, những gì Đường Thiến nói có phải là thật không?" Bà An nói xúc động, quên mất mình còn ở trong xe nên đứng dậy, nhưng lại đụng ngay phải nóc xe, tái mặt vì đau đớn.
Đôi môi mỏng của Thiếu Sâm mím lại thành một đường, nét mặt anh ta thay đổi, có cả sự khó chịu, tội lỗi và tức giận đối với Đường Thiến.
“Mẹ, mẹ đừng quá căng thẳng, có thể chỉ là hiểu lầm thôi. Mẹ cũng biết Đường Thiến làm việc gì cũng thường vô lý mà.” An Sở Tuyết liếc anh ta một cái, nhẹ giọng an ủi bà An.
Ba An xoa xoa cái đầu đau của mình, trừng mắt nhìn con trai: “Con tự mình nói đi, đó là hiểu lầm hay là sự thật?"
“Đó là sự thật.” Đôi mắt An Thiếu Sâm đảo vài lần trước gương mặt đỏ bừng của bà An và ánh mắt thất vọng của An Sở Tuyết, cổ họng anh ta thắt lại: “Nhưng… đó là cô ta tìm con.”
Ông An trầm ngâm nhìn An Thiếu Sâm, trong lòng ông ta thoáng có chút bất mãn.
Nghe đến đây, cơn giận của bà An cuối cùng cũng tiêu tan: “Cô ta tìm con làm gì?"
“Con không biết, Đường Thiến đến trước khi cô ta kịp nói.” An Thiếu Sâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói mang chút mệt mỏi.
An Sở Tuyết nhìn anh ta, khóe miệng khẽ cong lên.
"Mặc Tinh đã làm điều điên rồ như vậy với Sở Tuyết, vậy mà cô ta vẫn còn mặt mũi bám lấy con ư? Không được, ngày mai mẹ phải đi tìm Vu Tĩnh Vận và Mặc Vệ Quốc nói chuyện mới được, hỏi xem bọn họ quản con gái mình như thế nào!” Bà An tức giận nói.
An Thiếu Sâm vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng đường cong của cổ anh ta vặn vẹo thêm một chút, cả người đều cứng đờ.
"Bà tìm bọn họ làm cái gì? Hai năm trước bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ với Mặc Tinh rồi, có tìm bọn họ nói chuyện cũng vô ích!” Không ai hiểu con bằng cha, ông An có thể nhìn ra được rằng con trai mình đang nói dối.
Sau đó, bầu không khí trở nên yên lặng, không một tiếng nói nào trên cả đoạn đường đi.
Mặc Tinh đang ngồi ở ghế phụ, mỗi một tế bào trong cơ thể cô đều căng cứng, không dám thả lỏng.
Cuối cùng xe cũng dừng lại trước cửa bệnh viện, Tiêu Cảnh Nam cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, anh hắng giọng: "Xuống xe."
“Cảm ơn anh.” Mặc Tinh sắc mặt tái nhợt nói, vừa xuống xe liền vội đóng cửa lại, chiếc Bentley nhanh chóng rời đi như một mũi tên bay, không muốn đợi dù chỉ một giây.
Mặc Tinh nhìn về phía sau xe, cô nở nụ cười gượng gạo, ôm lấy cái bụng vô cùng đau đớn bước vào bệnh viện.
Bác sĩ điều trị cho cô vẫn là bác sĩ trước đó: “Nếu cô cứ hủy hoại thân thể như thế này thì sớm muộn gì cũng gặp vấn đề."
Điều mà bác sĩ ghét nhất chính là bệnh nhân không chịu nghe lời họ nói.
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Mặc Tinh nằm trên giường bệnh, ánh mắt vô hồn. Cô đã cố gắng làm hài lòng Tiêu Cảnh Nam trong khoảng thời gian này, nhưng dường như không có tác dụng gì.
Bác sĩ biết cô không nghe, nói mãi cũng chẳng có tác dụng gì, anh ta cũng không buồn nói lại nữa: “Cô cần ở bệnh viện hai ngày."
“Tôi phải đi sau khi truyền dịch tối nay. Anh có thể vui lòng kê đơn thuốc cho tôi được không?” Mặc Tinh từ chối. Ngày mai cô phải đi làm.
Bác sĩ liếc nhìn cô một cái, không nói nhiều: “Lần trước tôi đã nói với cô hậu quả rất rõ ràng rồi, cô không nghe lời tôi thì không thể làm gì được. Tẹo nữa tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô.”
"Phiền anh rồi!” Mặc Tinh nói.
Sau khi truyền dịch đã là 12 giờ 30 phút, cô gọi xe và quay trở lại câu lạc bộ Dream. Thấy gương mặt xinh đẹp của Mặc Tinh và thấy cô làm việc ở nơi này, anh tài xế liền hỏi cô giá một đêm.
“Tôi không phải gái điếm.” Mặc Tinh nhàn nhạt trả lời sau khi trả tiền xe.
Người lái xe đóng sầm cửa lại, một giọng nói khinh thường vang lên dọc theo cửa sổ: “Tôi không tin những người làm việc ở đây mà chưa bao giờ bán thân cả. Cô sợ rằng tôi là tài xế nên cho cô ít tiền sao?”
Mặc Tinh dừng lại, khi cô quay người lại, chiếc taxi đã rời đi. Cô lấy điện thoại di động ra, tìm phần mềm gọi taxi và báo cho tài xế biết.
Trở lại ký túc xá, Tưởng Na Na không có ở đó, còn Lâm Hiểu thì đang nói chuyện điện thoại một cách thì thầm.
"Anh yêu, lần này là em sai, anh tha thứ cho em được không, đi mà!”
"Người đàn ông mà hôm nay anh với em gặp, thực sự anh ta không có quan hệ gì với em hết. Anh ta chỉ là khách của em thôi, em chỉ là muốn bán chút đồ nên mới cho người ta chút thể diện ạ!”
"Vâng, em thề có Chúa, em sẽ chỉ yêu mình anh đến hết cuộc đời này! Cảm ơn anh yêu vì đã tha thứ cho em, moa!"
Nhìn thấy Mặc Tinh đi vào, Lâm Hiểu thản nhiên vẫy vẫy tay, sau đó tiếp tục nghe điện thoại.
Mặc Tinh gật đầu, đặt lọ thuốc dạ dày xuống, trầm mặc ngồi ở trên giường.
“Có phải tôi gọi điện ồn ào quá nên ảnh hưởng đến giấc ngủ cô không?” Lâm Hiểu cúp điện thoại nói: “Xin lỗi, bạn trai tôi tức giận muốn chia tay. Tôi chỉ là đang xin lỗi anh ấy.”
“Cô có bạn trai à?” Mặc Tinh hỏi.
"Ừ... Đúng." Lâm Hiểu ánh mắt lóe lên, ngữ khí có chút cố chấp.
"Nhưng quan hệ giữa tôi với những khách hàng kia chỉ mập mờ có một chút, với lại tôi cũng không có làm cái gì có lỗi với bạn trai. Tôi không có ngoại tình!"
Mặc Tinh không quan tâm đến việc cô ấy có ngoại tình hay không, cô nói: “Nếu cô đang theo đuổi một người đàn ông, nhưng sau đó cô biết rằng anh ấy đã có người mình thích, và cô vô tình làm tổn thương người anh ấy thích, cô nghĩ liệu anh ấy có chịu tha thứ không?”
Có thể là đêm nay cô uống quá nhiều, rượu làm tê liệt thần kinh, cô nhất thời kích động, không suy nghĩ hậu quả gì mà đã hỏi rồi.