Năm đó, Mặc Tinh dựa vào sự nghiệp vĩ đại của gia đình, không ít lần chế giễu cô ta. Nay phong thuỷ luân chuyển, cô ta không muốn dễ dàng buông tha cho cô.
Cô ta nhướng mày, đưa tay nắm lấy cánh tay của An Thiếu Sâm, cười duyên nũng nịu: “Thiếu Sâm à, nói thế nào thì Mặc Tinh và chúng ta cũng là bạn cũ. Lâu rồi không gặp, chúng ta cũng nên ôn lại chuyện cũ mới phải.”
An Thiếu Sâm không nói gì, chỉ liếc nhìn cô.
Mặc Tinh biết, hôm nay cô chạy không thoát. Chuyện này chỉ là sớm muộn mà thôi. Tiêu Cảnh Nam đưa cô tới đây chính là muốn thấy kết quả này. Năm đó, người mà cô đắc tội chắc xếp thành hàng dài từ Thành Nam tới Thành Bắc. Ai nấy cũng muốn xem trò cười của cô. Cho dù hôm nay không có Đường Thiến thì sau này cũng sẽ có Lý Kiều, Triệu Kiều, cô chấp nhận số phận.
Liếm khóe môi khô khốc, cô nhìn Lâm Hiểu bên cạnh và nói nhỏ: “Phiền cô nói với giám đốc một tiếng, cứ nói là có khách muốn tôi qua đó, đừng để cô ấy ghi tôi tự ý bỏ việc.”
Lâm Hiểu không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên cô ấy nhìn ra, Đường Thiến có ác ý với Mặc Tinh. Nhưng bản thân cô ấy cũng còn giận Mặc Tinh giấu mình chuyện từng ngồi tù. Cô ấy chỉ quay đầu làm bộ như không nhìn thấy.
Mặc Tinh cũng không để tâm, cô nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Đường Thiến và An Thiếu Sâm, lặng lẽ như một bóng ma.
Sau khi vào thang máy, họ nhanh chóng tới một phòng VIP. Đường Thiến nhìn Mặc Tinh đang cúi đầu. Cô ta cười và đi tới khoác tay cô, sau đó đẩy cửa phòng VIP ra.
Đột nhiên hơi rượu ập đến. Đèn trong phòng mờ mịt, Mặc Tinh không nhìn rõ ai là ai, chỉ nghe giọng nói say bí tỉ: “Cậu An, tới rồi à. Mấy người chúng tôi đã uống một vòng rồi. Anh tự phạt ba ly đi. Tiểu Thiến, cô không được cản đâu nha.”
Đường Thiến nhếch môi, đi tới chỗ điều chỉnh đèn trong phòng VIP. Cô ta vươn tay bật đèn, bỗng chốc cả phòng VIP sáng như ban ngày. Nam nữ trong phòng VIP đều phàn nàn.
Đường Thiến không thèm đếm xỉa mà đưa tay kéo Mặc Tinh qua: “Mọi người nhìn thấy đây là ai chưa?”
Chẳng mấy chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn sang đây. Có người phán xét, có người suy ngẫm. Tay của Mặc Tinh đổ mồ hôi nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh.
Mãi tới khi có người hét lên: “Ôi trời, đây chẳng phải cô chủ nhà họ Mặc tên Mặc Tinh đó sao? Có người nói là giết người không thành nên bị ngồi tù phải không? Nhân vật chính đây ư?”
Người kia vừa dứt lời, cả phòng VIP giống như muốn nổ tung. Đường Thiến cười hài lòng, dùng khuỷu tay thúc vào hõm vai của cô: “Cô mau giới thiệu với mọi người đi, sao đơ ra vậy?
Nhìn thấy từng ánh mắt châm chọc kia, Mặc Tinh cắn môi rồi tự giới thiệu: “Tôi là Mặc Tinh.”
An Thiếu Sâm đứng một bên nghiêng đầu nhìn cô. Anh ta chau mày.
Ánh đèn neon le lói phía xa, cả thành phố phồn hoa khoác lên mình vẻ hững hờ. Tiểu Lý đứng trong phòng làm việc, cẩn thận liếc nhìn vị trí bàn làm việc: “Vân Mân ở bên phía câu lạc bộ hỏi có cần phải ra mặt không?”
Tiêu Cảnh Nam ngồi trên ghế văn phòng chất liệu da thuộc, anh mặc bộ vest xám được may đo thủ công làm nổi bật sự gian tà trong anh. Tiêu Cảnh Nam giơ tay nghịch chiếc bật lửa màu đen tuyền. Chiếc nhẫn trên ngón trỏ được ánh đèn chiếu vào nên hơi chói mắt. Giống như con người anh vậy, khiến người khác nhìn cũng phải loá mắt.
Anh nheo mắt lại, giống như đang nghĩ về chuyện gì đó. Một lúc sau, anh mới trầm giọng lên tiếng: “An Thiếu Sâm cũng có mặt phải không?”
“Dạ.”
‘Đinh’ một tiếng, là âm thanh phát ra từ bật lửa trong tay. Anh châm một điếu thuốc, khóe miệng nhếch lên: “Nếu đã có An Thiếu Sâm, vậy cứ để họ chơi chút đi. Nói với Vân Mân, đừng nhúng tay vào.”
Nghĩ tới dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng của người phụ nữ đó, Tiêu Cảnh Nam nhắm mắt. Anh không tin chỉ trong hai năm thì có thể khiến người phụ nữ đó trở thành một người khác.
Điếu thuốc kẹp giữa đầu ngón tay cháy từ từ, đêm vẫn còn dài…
Mặc Tinh cũng không nhớ rõ mình bị chuốc mấy ly rượu, dạ dày giống như bị lửa thiêu đốt. Cô cảm giác mình chỉ cần uống thêm ngụm nữa thì có thể sẽ chết mất. Nhưng cô không thể cầu xin, vì không một ai ở đây sẽ tha cho cô.