Tiêu Cảnh Nam nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm, cô nhìn lại anh, ánh mắt bình thản.
Một lúc sau, anh thu lại tầm mắt trước, khởi động xe: "Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, cả đời này em cũng chỉ được ở bên cạnh tôi."
Mặc Tinh không tiếp câu này, mà nhìn ra dòng xe bên ngoài cửa sổ rồi nói: "Tôi đã lợi dụng điểm yếu uy hiếp An Sơ Tuyết, cô ta rất khó chịu, hơn nữa cô ta còn cho rằng tôi không mang thai, mấy hôm nữa chắc ông nội anh sẽ tới tìm chúng ta."
"... Em tính kế cô ta hả?" Tiêu Cảnh Nam quay đầu sang nhìn cô, vẻ mặt anh hơi kỳ lạ.
Phản ứng của anh làm cho Mặc Tinh nhíu mày: "Cô ta bẫy tôi nhiều lần như thế, chẳng lẽ tôi không được bẫy cô ta à?"
"Tất nhiên là được." Chỉ là anh bất ngờ thôi.
Tiêu Cảnh Nam khẽ cong môi, anh duỗi tay ra xoa đầu cô: "Làm tốt lắm."
Mặc Tinh vốn định né sang bên cạnh, nhưng vào khoảnh khắc tay anh rơi xuống đầu cô, cô mím môi, cuối cùng vẫn không làm gì hết.
Lúc này, tiếng điện thoại rung vang lên.
"Ở túi quần bên phải." Tiêu Cảnh Nam quay mặt nhìn Mặc Tinh.
Mặc Tinh ừ một tiếng, cô vươn tay ra lấy, dường như là cùng lúc, chiếc xe đối diện xiêu xiêu vẹo vẹo lái tới. Tiêu Cảnh Nam chợt đánh vô lăng, người cô ngả theo xe, bàn tay trùng hợp để lên vị trí không nên để.
Cái đó như có ma thuật vậy, trong vài giây ngắn ngủi, từ mềm thành cứng.
Cơ thể Mặc Tinh cũng trở nên cứng nhắc, trên tay bóng rực. Cô chậm rãi quay đầu nhìn Tiêu Cảnh Nam, thì thấy vẻ mặt anh bình thường không có gì khác lạ, cứ như thể người có phản ứng hoàn toàn không phải anh vậy.
"Ngoan, chưa sờ đủ thì về nhà rồi sờ tiếp." Thấy cô mãi không động đậy, Tiêu Cảnh Nam quay đầu lại nói.
Mặc Tinh: "..."
Hai người ở chung lâu như vậy rồi, chưa bao giờ nói các loại từ ngoan, cục cưng, bảo bảo giống như người khác. Lúc này bất ngờ nghe thấy anh nói như vậy, cô không có nổi da gà như mình nghĩ, mà là trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời.
Giống như là... ngọt ngào?
Điện thoại vẫn đang rung.
Mặc Tinh mím môi, lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy chữ hiện trên màn hình, cô khẽ nhíu mày: "Ông nội anh."
Tới nhanh hơn trong tưởng tượng của cô.
Tiêu Cảnh Nam gật đầu, cô ấn nghe máy rồi đưa điện thoại sát vào tai anh.
"Bây giờ đang ở đâu? Lập tức cút về cho ông!" Ông cụ Tiêu quát cực kỳ khí thế, mặc dù chưa mở loa, Mặc Tinh cũng nghe được rõ ràng.
Vẻ mặt Tiêu Cảnh Nam không thay đổi, anh thản nhiên nói: "Nếu mà cút về, e là phải đợi đến ngày mai rồi, ông nội có cái kiên nhẫn này không?"
"Bớt luyên thuyên với ông đi! Lâu nhất là nửa tiếng sau, ông phải trông thấy cháu và Mặc Tinh!" Ông cụ Tiêu nổi giận đùng đùng quát, sau đó thì cúp máy luôn.
Mặc Tinh cất điện thoại đi, tạm thời cô bỏ điện thoại vào trong túi xách của mình.
"Em có từng nghĩ đến hậu quả của việc lừa ông nội chưa?" Tiêu Cảnh Nam nói.
Mặc Tinh xoa bụng, thản nhiên nói: "Bây giờ không phải là lừa nữa rồi."
"Em nghĩ đứa bé trong bụng em có thể bảo vệ em sao? Nếu bây giờ nhà họ Tiêu có người khác mang thai, đứa bé trong bụng em sẽ chẳng còn ý nghĩa gì với ông nội cả." Tiêu Cảnh Nam nói: "Em học được phản kích là chuyện tốt, nhưng để bẫy Sơ Tuyết, em đặt mình vào trong nguy hiểm, chỉ có thể nói là em vẫn chưa đủ tư cách đấu với Sơ Tuyết."
Bình thường anh thích nói là con bọn họ, nhưng hôm nay anh lại nói là đứa bé trong bụng cô, rõ ràng là anh vẫn còn giận Mặc Tinh làm như vậy.
"Tôi đã điều tra về cháu dâu của nhà họ Tiêu với cả tình nhân bên ngoài của bọn họ rồi, không ai mang thai." Mặc Tinh nói.
Nói thế có nghĩa là, đứa bé trong bụng cô vẫn là chắt trai hoặc chắt gái của ông cụ Tiêu.
Nghe vậy, Tiêu Cảnh Nam hiếm khi lộ ra vài phần ngạc nhiên: "Em điều tra á?"
"Tào Diên." Mặc Tinh nói ngắn gọn.
Tào Diên chính là trinh thám mà Tiêu Cảnh Nam mời trước kia, điều tra chuyện vụ tai nạn xe cộ hai năm trước.
Nếu mà là Tào Diên, có thể điều tra ra những cái này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam lóe lên, anh quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Dường như phong cảnh hôm nay đặc biệt đẹp.
Khoảng nửa tiếng sau, chiếc Bentley đã đỗ ở cửa nhà cũ nhà họ Tiêu.
Quản gia và mấy người giúp việc đã đợi ở cửa từ lâu rồi, thấy thế, bọn họ chia ra đi mở cửa xe cho Tiêu Cảnh Nam và Mặc Tinh.
Tiêu Cảnh Nam ném chìa khóa xe cho một người giúp việc trong số họ, sau đó đi vào trong cùng với Mặc Tinh, quản gia thì đi cạnh cô.
Quản gia liếc mắt nhìn nét mặt có chút hoảng hốt của Mặc Tinh, rồi lại nhìn Tiêu Cảnh Nam, ông ta thở dài: "Cậu ba, giờ ông chủ đang giận lắm, sau khi đi vào cậu có thể mềm mỏng được thì mềm mỏng một chút, tuyệt đối đừng cứng với ông ấy, nếu không người chịu tội vẫn là cậu."
"Tôi biết rồi, chú Lý." Tiêu Cảnh Nam nở nụ cười với quản gia.
Mặc Tinh đứng bên cạnh Tiêu Cảnh Nam, nghĩ tới việc sắp phải gặp ông cụ Tiêu, mặc dù cô không có căng thẳng như hai lần trước, nhưng tay chân vẫn hơi cứng ngắc. Chuyên trang đọc truyện # TRUМtrц yeИ.VЛ #
Ông cụ Tiêu không thích người đối nghịch với ông ấy, không thích người tranh luận đúng sai với ông ấy, và không thích người bắt bạt ông ấy. Cái ông ấy muốn là sự phục tùng của người khác, là sự nắm giữ tuyệt đối.
Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, cô véo mạnh lên cánh tay một chút, hai mắt lập tức đỏ một vòng.
Sau khi trở về phải chuẩn bị lọ thuốc nhỏ mắt mới được, sau này khi phải khóc thì nhỏ vào trước, tính ra thì tốt hơn so với lại véo mình.
Thu động tác nhỏ của cô vào mắt, ánh mắt Tiêu Cảnh Nam hiện lên một tia đau lòng, nhưng anh vẫn không nói gì.
Ông cụ Tiêu đang ở trước phòng khách, hai người vừa đi vào, một cái cốc đã bay về phía hai người. Mặc Tinh hơi nghiêng người sang một bên né tránh, cái cốc sượt qua gò má cô, sau đó rơi xuống đất, choang một cái vỡ thành vài mảnh.
Trên khuôn mặt Mặc TInh nhiễm vài giọt nước, ướt sũng, có vài sợi tóc vừa khéo dính lên mặt, rất khó chịu, nhưng anh chưa dám động.
"Cháu còn dám né?" Ông cụ Tiêu mặc bộ tây trang màu xám nhạt, ông ấy đã gầy hơn trước nhiều, nết nhăn trên khuôn mặt cũng sâu hơn một chút.
Mặc Tinh cúi đầu, trên cánh mũi là mồ hôi lạnh, hai tay không khống chế được run run, không hé một lowfii.
Dì Chu đi theo cạnh ông ấy, bà ấy nói với vẻ lo lắng: "Ông ơi, ông đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe đâu."
"Với những việc mà bọn nó làm thì sao tôi có thể không tức giận cơ chứ?" Ông cụ Tiêu quát xong, ông ấy giơ khăn tay lên che miệng ho khan vài cái, sắc mặt cũng tái đi nhiều.
Sau khi ho khan xong, ông ấy nhanh chóng nắm khăn tay vào trong lòng bàn tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh Nam, thấy anh chưa nhìn vào lòng bàn tay của ông ấy, ông ấy mới thả lỏng tay.
Dì Chu vuốt lưng cho ông ấy: "Có lẽ bọn họ cũng có chỗ khó xử."
"Khó xử ư?" Ông cụ Tiêu cười lạnh một tiếng, ông ấy nhìn Tiêu Cảnh Nam và Mặc Tinh rồi nói: "Các cháu có chỗ khó xử sao? Lẽ nào không phải là cảm thấy ông lão ông sắp chết rồi, nên mới dám bắt tay với người ngoài cùng lừa ông? Đến cả viện trưởng Ứng mà cũng mua chuộc được, năng lực của các cháu lớn thật đấy!"
Mặc Tinh cắn môi, nước mắt rơi xuống, nhưng cô không có nói cái gì.
Tiêu Cảnh Nam thầm biết là cô đang làm ra vẻ, nhưng khi nhìn thấy nước mắt thật trên mặt cô, trái tim vẫn không kìm được đau đớn.
Thật ra Mặc Lôi nói cũng đúng, ngay cả người phụ nữ của mình, anh cũng không bảo vệ được.