"Ông lỡ lời." Ông Lâm thở dài: "Cảnh Nam đừng để ý. Hôm nay ông tới, chủ yếu là thay Sơ Tuyết nói lời xin lỗi với cháu với cả Mặc Tinh, đợi sau khi con bé tỉnh lại, chắc chắn con bé sẽ tới xin lỗi các cháu."
Mấy người nói chuyện một lúc, tuy nói ông Lâm trước trước sau sau nói xin lỗi, tư thái cũng rất khiêm tốn, nhưng không khó để nghe ra, ông ta đang thanh minh cho An Sơ Tuyết.
Bà An và Tưởng Na Na muốn nói chen vào mấy lần, nhưng đều bị ông Lâm quát dừng, trong lúc đó ông An cũng vội vàng chạy tới, thành khẩn xin lỗi Mặc Tinh.
Một đám người giăng co kéo dài khoảng một giờ đồng hồ, sau đó ông Lâm mới dẫn người chào tạm biệt.
Người vây xem thấy không còn náo nhiệt để xem nữa, bọn họ cũng tản đi theo tốp năm tốp ba.
Cũng không biết Vân Mân lấy ra một quả táo từ chỗ nào, cô ta vừa cắn vừa lắc đầu đánh giá: "Chậc, trên đời này không có đồ ngốc... cũng không đúng."
Lúc nói ba chữ cuối cùng, cô ta liếc về phía Mặc Tinh một cái như có như không.
Mặc Tinh từ chối cho ý kiến, trong đám người này, đúng là cô là một tên ngốc, tâm kế và kinh nghiệm sống đều thua xa bọn họ.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi cô biết chân tướng, cô vẫn muốn rời khỏi Tiêu Cảnh Nam.
Nhưng mà, quan sát từ những phân tích của anh ở trên xe, rời khỏi anh, thể nào chuyện này cũng chỉ là một hy vọng xa vời, bây giờ điều duy nhất mà cô có thể làm là gặp chiêu phá chiêu, mờ mịt né tránh sẽ chỉ khiến cho cô càng bị động.
"Cô nói nhiều vậy." Tiêu Cảnh Nam liếc cô ta một cái, đáy mắt mang theo ý cảnh cáo nhàn nhạt.
Vân Mân ăn hai ba miếng hết quả táo, sau đó cô ta ném hạt táo vào trong thùng rác kế bên, cô ta cười sáng chói một cái: "Vừa nãy tôi tìm hai người, biểu hiện của bà An lúc nãy tôi đã quay lại rồi."
"Làm tốt lắm, tháng này tăng gấp đôi tiền thưởng." Tiêu Cảnh Nam khen cô ta một câu, sau đó kéo Mặc Tinh vào trong câu lạc bộ Dream.
Vân Mân vốn tưởng là Mặc Tinh sẽ vùng vằng, nhưng cô ta phát hiện Mặc Tinh nhu thuận đứng cạnh anh không nhúc nhích, đuôi mắt cô ta hơi nhướng lên, chậc một tiếng.
"Cảm ơn sếp." Vân Mân đi theo hai người, rồi hả hê nói: "Chỉ có điều lúc ông Lâm tới, hai người kia ở đằng sau ông ta cũng trà trộn vào trong đám người chụp ảnh, tôi đoán không có chuyện tốt lành gì."
Tiêu Cảnh Nam không hề ngạc nhiên với chuyện này, trên thực tế lúc ông Lâm qua, anh đã chú ý được rồi.
"Vừa nãy ông ta nói xin lỗi, là muốn tẩy trắng cho An Sơ Tuyết?" Mặc Tinh dừng lại, cô quay đầu hỏi Tiêu Cảnh Nam.
Không chờ anh lên tiếng, Vân Mân đã mỉm cười nói trước: "Kết quả xét xử của tòa án đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, có tẩy trắng đi chăng nữa cũng vô dụng."
Đôi mắt cô ta long lanh, mị hoặc mọc thành bụi: "Ông Lâm tới nói như thế, chẳng qua là cố gắng rút nhà họ Lâm và nhà họ An ra, đó cũng là kết quả giải quyết tốt nhất trước mắt. Tổng giám đốc Tiêu, tôi nói có đúng không?"
"Ừ." Tiêu Cảnh Nam gật đầu.
Mặc Tinh mím môi, cúi đầu đi vào câu lạc bộ Dream với bọn họ.
Cô thật sự quá kém sao với những người này, mà những ngày tháng tiếp theo của cô, cô lại không thể tránh tiếp xúc với bọn họ...
Bất lực.
Đây là từ chính xác nhất để hình dung tâm trạng của cô ở tình cảnh hiện giờ.
"Vào phòng tôi đi, tôi vừa nhận được một hộp trà ngon." Vân Mân đi trước dẫn đường, phong thái yểu điệu, khi nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Tinh, cô ta như có điều suy nghĩ.
Tiêu Cảnh Nam cụp mắt nhìn qua Mặc Tinh, bàn tay đang nắm tay cô cũng nắm chặt hơn một chút: "Có tôi đây mà."
"Khụ!" Vân Mân đẩy cửa văn phòng ra, lui qua một bên, đùa: "Tổng giám đốc Tiêu, anh nói lời âu yến đúng là càng ngày càng nói thuận muồn rồi đấy."
Tiêu Cảnh Nam nghiêng người liếc cô ta một cái, anh hỏi: "Trà đâu?"
"Vội gì chứ?" Vân Mân sắng giọng: "Anh và Mặc Tinh đi vào trước, tôi đi pha trà."
Đợi sau khi Mặc Tinh đi vào, Tiêu Cảnh Nam đóng cửa lại, ngồi trên sô pha, anh hỏi: "Chỗ giám đốc Phong nói thế nào?"
Giám đốc Phong là người giữ nhiều cổ phần của tập đoàn Tiêu Thị nhất ngoại trừ người nhà họ Tiêu, Tiêu Cảnh Nam cũng không rõ về nội tình của anh ta lắm, anh chỉ biết anh ta có quan hệ không tầm thường với một tập đoàn tài chính ở Mỹ, có thể là một trong những người thừa kế của tập đoàn tài chính đó.
"Đừng nói nữa!" Vân Mân trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nói: "Bình thường, người đó như tên đầu gỗ vậy á, người khác nói cả nửa ngày, anh ta có thể thả một rắm đã là tốt rồi."
"Kết quả lên giường chính là một tên điên, nói lời cợt nhả thì không ít, tinh lực dư thừa, tôi liều cái mạng già chơi eo với anh ta, gọi anh ta là anh gọi anh ta là bố, giày vò cả một đêm mới đổi lấy được một câu của anh ta!"
Mặc Tinh ngẩng đầu nhìn cô ta, vầng trán có hơi kinh ngạc.
"Kinh ngạc lắm à?" Vân Mân nhíu mày nói: "Phụ nữ đẹp thì nhiều, người có vốn liếng thì chỉ có mấy người thôi, có thể lợi dụng cơ thể của mình để đổi tài nguyên, đây là một kiểu gặp gỡ, hiểu?"
Mặc Tinh biết hiện tượng như thế này khá nhiều trong vòng này, cô không phản đối, nhưng cũng không tán thành. Nghe Vân Mân hỏi, cô chỉ gật đầu.
"Sinh ra ở nhà họ Mặc còn đơn thuần như này, thật không biết phải đánh giá tổng giám đốc Mặc tốt với cô hay là xấu với cô nữa!" Vân Mân cảm khái một câu, sau đó về đề tài chính luôn: "Đầu gỗ nói với tôi, mấy giám đốc khác và anh có chung một ý, bọn họ đều hy vọng anh nhận chức chủ tịch."
Cô ta dừng một chút: "Nhưng mà hai người cô của anh và bác anh, có thể sẽ trở mặt."
Mặc Tinh nghe đánh giá của cô ta, cô khẽ siết chặt nắm tay, cúi đầu, trong lòng trăm mối suy tư.
"Ừ." Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày: "Ông nội đã nói với tôi rồi."
Nước được rồi, Vân Mân pha hai cốc trà, sau đó bê cho hai người mỗi người một cốc, rồi mới cảm thán nói: "Dạo gần đây, ông cụ làm việc đúng là đủ điên cuồng, ông ấy thà lấy cổ phần trong tay mình để khen thưởng, cũng phải kéo anh xuống khỏi vị trí chủ tịch.
"Không chỉ là kéo xuống." Tiêu Cảnh Nam cười xuy một tiếng: "Ông ấy còn muốn để tôi làm trợ lý cho Nhuận Trạch, làm một công cụ kiếm tiền chỉ cầm mỗi tiền lương."
Mặc Tinh chỉ biết là Tiêu Cảnh Nam sống không được tốt ở môi trường nhà họ Tiêu, nhưng cô không biết lại kém như vậy. . ngôn tình hoàn
Cô nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt thay đổi mấy lần, cổ họng không biết vì sao mà có chút căng thẳng.
Vân Mân đang uống trà, nghe vậy thì sặc một cái, một lúc sau mới thu lại độ cong nơi khóe miệng: "Ông cụ đây là... điên rồi à?"
"Ung thư phổi giai đoạn cuối, không gắng gượng được bao lâu nữa, tất nhiên là muốn trải sẵn đường lui cho người thừa kế mà ông ấy coi trọng rồi." Tiêu Cảnh Nam cầm cốc trà lên, đặt bên môi thổi thổi, trong mắt lóe ra hàn ý.
Vân Mân đặt cốc trà xuống, đi tới, cực kỳ đồng tình mà xoa đầu anh, cô ta thương hại nói: "Đứa trẻ đáng thương..."
"Cút!" Tiêu Cảnh Nam nhíu mày vỗ lên tay cô ta.
"Thật chẳng thú vị gì cả!" Vân Mân xoa xoa cái tay bị vỗ đau, cô ta chen vào ngồi trước Mặc Tinh: "Cô xem bây giờ người đàn ông của cô tự thân cũng không giữ được, cô có muốn học một chút gì đó liên quan đến quản lý công ty, sau này dễ..."
Tiêu Cảnh Nam híp mắt nhìn cô ta: "Vân, Mân."
"Được, tôi không nói nữa!" Vân Mân giơ tay đầu hàng, dục vọng sống rất mạnh: "Trà thế nào? Ngon lắm đúng không? Nếu anh thích thì cầm đi, tôi cũng không thu nhiều tiền của anh đâu, đưa tôi hai ngàn là bán được!"
Lúc cô ta nói thì không hề đứng lên, cả người dính chặt lên người Mặc Tinh, và sắp ngồi lên đến đùi cô rồi.