Chưa bao giờ Mặc Tinh nghĩ rằng, một người có thể đổi trắng thay đen đến mức độ này!
Bằng chứng sự thật đều đã bày ra trước mắt rồi, nhưng vào trong mồm bà ta, thì biến dạng hoàn toàn!
Bà An cũng thở gấp rồi: "Đừng gọi mẹ là mẹ, mẹ không có đứa con như con, em gái con bị bọn họ dày vò đến nỗi đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, thế mà con lại còn ở đây quỳ gối xin lỗi bọn họ!"
"Mẹ... mẹ thật vô lý!" An Thiếu Sâm đỏ bừng mặt nhìn bà ta, sau đó anh ta lại quay đầu nhìn Mặc Tinh vài cái, sau đó nhặt áo trên mặt đất lên rồi rời đi.
Tiêu Cảnh Nam cúi đầu nhìn Mặc Tinh, thấy cô nảy sinh sự cảm xúc thông cảm hay thương cảm dành cho An Thiếu Sâm, anh nhếch môi.
Anh nhìn về phía bà An, rồi nói: "Dì Lâm, giờ cậu An đã đi rồi, cháu cũng xem như là đã gián tiếp hoàn thành giao phó của bố cháu. Hy vọng dì có đến chỗ ông ấy thì cũng đừng đổi trắng thay đen nữa, cháu đã lớn như này rồi, nghe ông ấy cãi nhau với mẹ cháu vì một số người phụ nữ không đứng đắn, chung quy thì cũng không tốt lắm."
"Cháu nói ai là người phụ nữ không đứng đắn hả?" Bởi vì bà An cất cao giọng nên nghe có vẻ hơi bén nhọn.
Không đợi Tiêu Cảnh Nam mở lời, một giọng nói uy nghiêm cứng cáp đã truyền tới từ trong đám người: "Con câm miệng!"
Đám người tránh ra, ông Lâm xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, Tưởng Na Na ở bên cạnh thì hếch mũi lên trời khoác tay ông ta, cô ta khinh thường quét mắt nhìn đám người ở đây, hừ một tiếng.
Bởi vì hành vi khiêu khích trắng trợn này của Tưởng Na Na, rất nhiều người đang có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt, nhưng nể ông Lâm, cuối cùng bọn họ cũng không có nói gì.
Mặc Tinh có thể hiểu được Tưởng Na Na càng ngày càng kiêu ngạo, thậm chí còn có một số hành động khoa trương.
Con người Tưởng Na Na này bảo là thông minh thì cũng thông minh, nhưng vì nguyên nhân tầm mắt, cô ta chỉ có một chút khôn vặt không lên được mặt bàn này thôi, hơn nữa từ trước đến nay toàn tự tiện trên thì quyến rũ, dưới thì lừa dối.
Khi đó, Tưởng Na Na thông đồng với quản lý, nhốt cô trên Thiên Thai rồi hại cô suýt chết. Sau khi sự việc xảy ra, Tiêu Cảnh Nam đã bắt cô ta lại, nhưng 'bởi vì cô ta là người phụ nữ của ông Lâm', nên đã thả cô ta ra.
Dưới tình huống ông cụ Lâm ra mặt, đến cả hung thủ suýt thì hại chết người phụ nữ của mình Tiêu Cảnh Nam cũng không xử lý được, chắc hẳn Tưởng Na Na đã kết luận, cô ta nghĩ ông Lâm lợi hại hơn Tiêu Cảnh Nam.
Đại khái là vì cái này, Tưởng Na Na nghĩ cô ta là người phụ nữ ưu việt hơn Tiêu Cảnh Nam, từ giây phút ông Lâm nói là muốn kết hôn với cô ta, cô ta đi đườngg cũng đều đi ngang.
Lấy một cái ví dụ, trạng thái hiện tại của Tưởng Na Na trên cơ bản chính là, cô ta cảm thấy mình là người phụ nữ của hoàng thượng, ngoại trừ phải lấy lòng hoàng thượng ra, thì không cần phải nịnh hay sợ bất kỳ người nào.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa thì tôi..." Móc mắt ra đó!
Tưởng Na Na còn chưa xong, đã bị ông Lâm bất đắc dĩ cắt ngang rồi: "Ở nhà, anh đã dặn em thế nào? Sau này không được nói năng thô lỗ với người khác như vậy nữa."
"Anh yê, không phải là em muốn măng người." Tưởng Na Na dựa vào lòng ông ta rồi làm nũng: "Là trức đây con tiện... Mặc Tinh toàn bắt nạt em, em bị cô ta bắt nạt đến nỗi sắp có bóng ma tâm lý rồi, anh bảo em gặp cô ta, em có thể không tức được sao?"
Một người phụ nữ trẻ dựa vào lòng một ông già tóc bạc rồi nũng nịu, nhìn thế nào cũng thấy không hài hòa, cảm giác đánh sâu vào thị giác thật sự là quá mạnh rồi.
Mặc Tinh chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền nhíu mày rồi nhìn ra chỗ khác luôn.
Người của nhà họ Lâm và nhà họ An đều không phải đèn đã cạn dầu gì, nhưng mong là qua một thời gian nữa, Tưởng Na Na vẫn có thể "hạnh phúc" như này.
"Mặc Tinh, con nhóc này, anh cũng đã gặp hai lần, con bé bắt nạt được em sao?" Ánh mắt ông Lâm lành lạnh. . Hãy tìm đọc trang chính ở == TRÙMT RUYỆИ.V N ==
Tưởng Na tủi thân rúc vào lòng ông ta dụi dụi mấy cái, sau đó oán độc trừng mắt nhìn Mặc Tinh, không lên tiếng nữa.
"Bố, sao bố lại tới đây?" Bà An chán ghét liếc qua Tưởng Na Na: "Bố còn dẫn cả cô ta tới đây nữa."
Ông Lâm nhíu mày: "Cô ta cô ta cô ta, có còn chút phép tắc nào không? Gọi mẹ!"
Nét mặt của ông ta rất nghiêm túc, căn bản không dễ phản bác.
Mặt bà An nhoáng cái đã biến sắc, bà ta ấp úng cả nửa trời cũng chưa lên tiếng, mãi đến khi ông Lâm quát bà ta một tiếng, bà ta mới cắn răng gọi một tiếng mẹ, bà ta cực kỳ không cam lòng.
Đám người cười vang.
Tưởng Na Na vênh váo tự đắc nhìn về phía Mặc Tinh, cô ta trợn trắng mắt.
"Sự việc lần này đúng là Sơ Tuyết đã làm sai." Ông Lâm nghiêm mặt nói: "Con không xin lỗi thì cũng thôi đi, con lại còn ở đây đổi trắng thay đen, bình thường bố dạy dỗ con như thế nào?"
Nghe vậy, Tưởng Na Na mặc kệ luôn: "Anh yêu, anh bị vẻ bề ngoài của Mặc Tinh lừa rồi, anh móc tim cô ta ra, tim cô ta cũng toàn màu đen! Sao anh có thể để con gái chúng ta xin lỗi cô ta cơ chứ?"
Nghe thấy ba chữ 'con gái chúng ta', mặt bà An co rút, còn đám người là cười ồ lên.
Mặc Tinh đã từng được mở mang tầm mắt về trình độ không biết hổ của Tưởng Na Na, nhưng khi nghe thấy cô ta tự nhiên gọi bà An là con gái, mí mắt cô vẫn không khống chế được mà rút một chút.
Trước kia, cô không cho Tiêu Cảnh Nam xử lý Tưởng Na Na, tuyệt đối là một lựa chọn chính xác.
"Người nhà họ Lâm chúng ta không bao giờ làm cái chuyện đổi trắng thay đen này, bất kể là ai, đã sai thì chính là sai, không được vì không chấp nhận được sai liền ở đó ngụy biện!" Ông Lâm ra lệnh cho bà An: "Xin lỗi Mặc Tinh!"
Sắc mặt của bà An khó coi như ăn phải ruồi bọ vậy, nhưng cuối cùng bà ta không có làm trái lệnh của ông ta, bà ta quay sang Mặc Tinh, tâm không cam tình không nguyện nói: "Xin lỗi..."
"Xin lỗi cẩn thận." Ông Lâm trừng mắt bà ta.
Bà An uất ức cực kỳ, nhưng lại không dám phản bác ông ta, bà ta đành phải xin lỗi Mặc Tinh trong sự tức giận: "Tôi đã làm sai, xin lỗi!"
Thái độ không thành khẩn một tí nào.
"Phiên phiến là được rồi, anh yêu." Tưởng Na Na bất mãn nói: "Trước đây Mặc Tinh bắt nạt em, còn con mẹ nó..."
Ông Laam nhíu mày nhìn cô ta: "Hửm?"
Tưởng Na Na õng ẹo: "Mặc Tinh bắt nạt em, cô ta cũng chữa lỗi em á! Anh yêu, vừa khéo hôm nay anh ở đây, anh bảo Mặc Tinh xin lỗi em đi!"
"Chuyện nào ra chuyện đó, em đừng nói leo nữa." Ông Lâm bất đắc dĩ xoa đầu cô ta, sau đó ông ta nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam và Mặc Tinh, vẻ mặt đã dịu đi nhiều: "Mặc Tinh, Cảnh Nam, chuyện lần này là Sơ Tuyết làm sai, ông thay mặt con bé xin lỗi hai cháu."
Nói xong, ông ta cúi người thật sâu với hai người.
Tưởng Na Na không lên tiếng nữa, cô ta nhìn Mặc Tinh với vẻ mặt thù hằn, hận không thể lột da rút xương cô.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam xoẹt qua một tia sắc bén, anh vội đi đỡ ông Lâm: "Ông làm thế này bọn họ tổn thọ mất, suy cho cùng thì chuyện này không liên quan tới ông, tất cả là chủ ý của một mình Sơ Tuyết."
"Mặc Tinh là người bị hại, cô ấy cũng chỉ muốn nghe chính mồm cô ta nói tiếng xin lỗi mà thôi, không ngờ đúng lúc cô ta lại ngất xỉu, trùng hợp đến nỗi làm cho mọi người cũng hơi nghi ngờ."
Ông Lâm thở dài: "Trước giờ, con bé Sơ Tuyết luôn là người lương thiện, lần này nó đã vì cháu mà làm ra cái chuyện như thế này, chắc hẳn áp lực tâm lý cũng rất lớn, cứ tích lũy từng ngày rồi tổn hại sức khỏe, cho nên mới ngất xỉu trên tòa."
"Ông đừng nói như vậy." Tiêu Cảnh Nam nói: "Nếu như người không biết chuyện nghe được, e là họ cho rằng lỗi ở chuyện này đều là ở cháu đấy."
Anh khẽ nhíu mày, nhìn thẳng vào đôi mắt hơi vẩn đục của ông Lâm.