Mặc Tinh ngơ ngẩn sửng sốt một lúc, sau đó cô cười một tiếng, có chút tự giễu, có chút thê lương: "Thì là đều là nghiệt mà tôi tự tạo ra..."
"Em nghĩ đây là nghiệt sao?" Tiêu Cảnh Nam nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt ẩn chứa một tia dịu dàng: "Nhưng tôi thì không nghĩ vậy."
Tranh giành cấu xé lẫn nhau hàng ngày khiến anh mệt mỏi, còn cô là món quà mà ông trời ban tặng cho anh.
Mặc Tinh nhếch môi nhìn anh, cô cũng không nói rõ được rốt cuộc lúc này trong lòng mình có cảm nhận gì.
"Em đừng nghĩ nhiều quá, có tôi đây rồi." Tiêu Cảnh Nam đưa tay ra xoa đầu cô, sau đó nhìn về phía trước, tập trung lái xe.
Mặc Tinh cũng nhìn về phía trước theo ánh mắt của anh, vẫn là thành phố này, mỗi người đều đang bận rộn, trên đường dòng xe tấp nập, một mảnh phồn hoa.
Nhưng mà, hình như lại có gì đó khang khác rồi.
Sau hơn mười phút, chiếc Bentley đã dừng ở cửa câu lạc bộ Dream.
Có người đã nhận ra đây là xe của Tiêu Cảnh Nam, nên đã nhìn sang bên này.
Mặc Tinh xuống xe, cô thấy mọi người đang tập trung ở trước cửa câu lạc bộ Dream, đuôi mày có vết sẹo nhiễm một tia châm chọc. Bất luận là ở cái vòng nào thì cũng mãi không thiếu người hóng hớt.
"Đi thôi." Tiêu Cảnh Nam đi tới trước mặt cô, anh rất là tự nhiên nắm tay cô.
Thời tiết hơi lạnh, nhưng tay anh rất ấm. Mặc Tinh muốn giãy ra theo bản năng, nhưng cô cúi đầu nhìn một cái, cuối cùng để yên.
"Tổng giám đốc Tiêu." Vân Mân phong tình vạn chủng đã đi tới: "Bà An cứ bảo là muốn tìm anh, hơn nữa bố anh cũng đã gọi điện cho tôi, tôi thật sự không có cách nào nữa."
Cô ta nói đến khổ, nhưng trên mặt lại luôn mang theo ý cười nhẹ nhàng, không hề giống như người đang gặp chuyện khó xử.
Lúc nói chuyện, đồng thời Vân Mân cũng liếc đến cánh môi sưng đỏ rõ ràng của Mặc Tinh và Tiêu Cảnh Nam, sau đó cô ta cười với vẻ mập mờ, và còn nháy mắt với Mặc Tinh nữa.
Mặc Tinh chỉ làm như không hiểu ý của cô ta: "Chị Mân."
"Ừ, một thời gian rồi không gặp, khí sắc của cô càng ngày càng tốt rồi đấy, tổng giám đốc Tiêu tưới rất đều nha." Ánh mắt của Vân Mân di động, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'tưới đều'.
Mặc Tinh nói: "Không bằng chị Mân được, ngày nào cũng rạng rỡ."
"..." Vân Mân cười nhẹ một tiếng, sau đó nháy mắt với Tiêu Cảnh Nam: "Tổng giám đốc Tiêu, anh còn không đi qua thì bà An sẽ tới đây đấy."
Tiêu Cảnh Nam buông tay Mặc Tinh ra, sau đó lại dần dần mở tay cô ra, mười ngón tay đan vào nhau: "Đi thôi." . truyện kiếm hiệp hay
"Chà!" Thấy vậy, Vân Mân bật cười, sau đó đi trước dẫn đường.
Mặc Tinh không quen đan mười ngón tay với người ta như thế này, cô âm thầm rút tay về sau.
"An Thiếu Sâm đang ở đây, lẽ nào em vẫn muốn cho anh ta niệm tưởng gì sao?" Tiêu Cảnh Nam cúi người, tiến đến bên tai cô rồi nói.
Khi anh nói, hơi thở phun lên tai Mặc Tinh, cô hơi không được tự nhiên rụt cổ lại, không cử động nữa.
Hai người nắm tay nhau đi xuyên qua đám người, đi tới đằng trước câu lạc bộ Dream.
An Thiếu Sâm vẫn đang quỳ ở đó, hình như là do lạnh quá, sắc mặt anh ta thật sự không tốt cho lắm, hơn nữa trên nắm tay cũng có chút, trông có vẻ đặc biệt nhếch nhác.
Khi thấy Mặc Tinh đi tới, mắt anh ta sáng lên, nhưng khi nhìn thấy cô đang nắm tay Tiêu Cảnh Nam, phần ánh sáng đó nhanh chóng tiêu tan.
"Cuối cùng tôi đã biết vì sao em lại chọn Tiêu Cảnh Nam, mà không chọn tôi rồi..." An Thiếu Sâm cười khổ một tiếng, trên vầng trán lộ vẻ sầu não.
Anh ta luôn bị Sơ Tuyết lợi dụng, anh ta đã nói nhiều câu trào phúng rồi tự cho mình là đúng trước mặt Mặc Tinh như vậy, sao cô có thể ở bên anh ta được cơ chứ?
Mặc Tinh cúi đầu nhìn anh ta, ánh mắt lóe lên, cuối cùng vẫn là lạnh nhạt di chuyển ánh mắt, không có tiếp lời.
"Cảnh Nam, sao bây giờ cháu mới tới?" Bà An vội vàng đi tới, oán trách: "Cháu mau giải tán những người hóng chuyện này đi, để bọn họ vây quanh Thiếu Sâm rồi xem thế này, thế này giống cái gì chứ?"
Nghe thấy vậy, mọi người nghị luận sôi nổi, một người trong đó nói to một chút, trên cơ bản thì tất cả mọi người đều có thể nghe được: "Chẳng xinh bằng bà ba nhà họ Tiêu, tính tình cũng không vững vàng như bà ba nhà họ Tiêu, cũng không biết ông ba nhà họ Tiêu vừa ý bà ta ở điểm nào, mắt mù à?"
Mặc Tinh nghiêng đầu liếc mắt nhìn người đang nói một cái, cô phát hiện người đang nói là Trương Thiệu Ninh, em trai cùng cha khác mẹ của Trương Hàn, dạo gần đây nhà họ Trương và nhà họ An có chút xung đột trên mặt làm ăn, thảo nào anh ta lại cáu kỉnh thế.
"Cậu nói ai đấy?" Bà An đưa tay ra chỉ vào anh ta, bà ta tức đến nỗi mặt đỏ bừng.
Trương Thiệu Ninh âm dương quái khí hừ một tiếng: "Ai trả lời thì chính là nói người đó, đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng không biết ngượng."
"Cậu hai Trương nói chuyện sạch sẽ chút." Khuôn mặt của An Thiếu Sâm hết đỏ lại trắng, anh ta chống tay xuống đất đứng dậy.
Nhưng thời gian quỳ quá lâu, chân anh ta đã tê rần, anh ta lảo đảo một chút xong đổ người sang bên cạnh.
Mặc Tinh đi vài bước sang phía Tiêu Cảnh Nam, mắt lạnh nhìn anh ta ngã xuống đất.
"Cô có còn nhân tính không vậy?" Bà An vội đi qua, đỡ An Thiếu Sâm đứng lên, sau đó bà ta chỉ vào mặt Mặc Tinh rồi quát: "Trước kia, Thiếu Sâm và Sơ Tuyết đối xử tốt với cô như vậy, đúng là Đông Quách cứu sói!"
Mặc Tinh cười nhạo một tiếng: "Không hiểu Đông Qu ách cứu sói là ý gì, thì bà đừng có mà dùng bậy nữa!"
Bà An tức đến nỗi thở mạnh, bà ta vẫn còn muốn nói nữa nhưng bị An Thiếu Sâm quát lại: "Mẹ ầm ĩ đủ chưa? Là nhà họ An chúng ta có lỗi với Mặc Tinh, không phải Mặc Tinh có lỗi với chúng ta!"
"Xin lỗi, trước đây là tôi sai!" Anh ta quay người về phía Mặc Tinh, sau đó bụp một tiếng, lại quỳ trên mặt đất lần nữa.
Trong đám người vang lên tiếng xuỵt nho nhỏ, còn cả tiếng cười loáng thoáng truyền đến.
Chưa bao giờ An Thiếu Sâm nhếch nhách trước mặt người khác như này, mặt anh ta nóng ran, ngay cả cổ và lỗ tai đều đã đỏ bừng.
Anh ta hận không thể đứng lên rồi bỏ chạy lấy người ngay lập tức, nhưng anh ta vẫn cố gắng không nhúc nhích: "Qùy ở cửa câu lạc bộ Dream, cái này là tôi nợ em... xin lỗi!"
Mặc Tinh ngoảnh mặt làm thinh.
Hiện tại, An Thiếu Sâm quỳ ở đây đúng là rất nhếch nhác, nhưng cô cũng từng nhếch nhác như thế này vì anh ta, thậm chí là còn nhếch nhác hơn thế này.
Thông cảm?
Anh ta đã bị đứa em gái thông minh kia lừa gạt, quả thực là nên được người ta thông cảm, nhưng cô thì không thông cảm nổi với anh ta!
"Hiếm thấy nhà họ An còn có người biết sai liền thay đổi như cậu An, nhưng mà anh hãy đứng lên đi." Tiêu Cảnh Nam đưa tay ra nâng anh ta, anh khẽ thở dài: "Nếu anh mà cứ quỳ tiếp như thế này, dì Lâm lại gọi điện thoại cho bố tôi đấy, đến lúc đó, tôi lại phải nghe mắng, mẹ tôi lại phải cãi nhau với bố tôi."
Đám người lại thổn thức một trận nữa.
An Thiếu Sâm quỳ cũng không được, đứng cũng không được, vẻ mặt cứ biến đổi, cuối cùng anh ta vẫn đứng lên với sắc mặt khó coi: "Mặc Tinh, tôi có lỗi với em, sau này tôi trả lại cho em!"
"Không cần đâu." Mặc Tinh lành lạnh nói: "Anh cứ làm như những gì anh nói trước đây, cách xa tôi ra chút, nơi có tôi thì anh tự rời đi là được."
An Thiếu Sâm há miệng, ánh mắt tràn ngập đau khổ.
"Mẹ không hiểu, cô ta đã đối xử với con như thế rồi, sao con vẫn u mê không tỉnh ngộ vậy?" Bà An hận rèn sắt không thành thép: "Sao mẹ lại sinh ra loại nhu nhược như con và em gái con vậy, chỗ nào cũng bị người ta bắt nạt!"
Tiêu Cảnh Nam nở cụ cười, nhưng sâu trong mắt lại không có nửa phần ý cười: "Dì Lâm, làm người thì không thể quá vô lương tâm."
"Cậu lại còn bảo tôi vô lương tâm ư?" Khuôn mặt bà An hiện lên vẻ không thể tin nổi: "Sơ Tuyết vì cậu mà ngay cả tính mạng cũng không cần, mới đổi được cậu đồng ý đám hỏi này, kết quả Mặc Tinh vừa ra tù, cậu liền đá bay Sơ Tuyết, rốt cuộc thì ai là người vô lương tâm?"