Mặc Tinh cắn môi đến mức chảy cả máu, trong miệng cô nồng nặc mùi máu.
Axit trong dạ dày trào lên cổ họng nhiều lần, những lúc đó cô đều phải cố gắng kiềm chế chúng lại.
Thấy cô mãi không cử động, người đàn ông kia trở nên mất kiên nhẫn, anh ta ấn đầu cô xuống đũng quần mình.
Tiếng ồn ào cũng náo nhiệt hơn.
Rầm.
Cửa phòng vip đột nhiên mở ra, bóng dáng cao lớn của Tiêu Cảnh Nam xuất hiện trước cửa.
Ánh mắt của anh lạnh lùng quét qua phòng vip một lượt, cuối cùng dừng ở trên người Mặc Tinh đang quỳ gối trước mặt người đàn ông kia. Cảnh tượng này khiến anh phải cau mày suy nghĩ.
Vân Mân lười biếng dựa vào tường, ánh mắt lộ rõ sức quyến rũ mê người.
Đám đông vừa rồi vẫn ồn ào náo nhiệt bây giờ im ắng lạ thường, người nào người nấy đều đứng thẳng người, một hai người vội vàng đi mở cửa sổ cho thoáng.
“Tổng…Tổng giám đốc Tiêu.” Người đàn ông đột ngột đẩy Mặc Tinh ra rồi đứng thẳng dậy như những người xung quanh.
Lúc ấy Mặc Tinh còn đang cầm chắc gạt tàn trong tay, anh ta đột nhiên đẩy cô khiến cô mất cảnh giác ngã nhào xuống đất, cái gạt tàn cũng vỡ tan tành.
Thế nhưng lúc này chẳng ai còn để ý đến cô, cũng không một ai rảnh rỗi mà nghĩ đến việc cô làm vỡ cái gạt tàn.
Cô loạng choạng đứng dậy, cúi đầu rồi đứng sang một bên. Mảnh gạt tàn vỡ đâm vào tay cô khiến bàn tay nhỏ bé chảy máu, từng giọt nhỏ xuống mặt đất.
Tiêu Cảnh Nam nhìn thấy máu trên tay cô, anh ngây người một lúc, sau đó tự nhiên đi tới.
Mấy người trong phòng vip không ai dám nói một lời, sự im lặng trong căn phòng khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
“Thiếu phụ nữ quá à?” Tiêu Cảnh Nam đi qua Mặc Tinh, nhìn về phía người đàn ông sau lưng cô: “Có cần tôi gọi vài người đến cho cậu không?”
Người đàn ông cười gượng, lắp ba lắp bắp trả lời: “Không…tôi không làm phiền anh.”
Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Không phiền đâu. Anh là khách mà. Đáp ứng nhu cầu của anh là việc mà Câu lạc bộ Dream chúng tôi nên làm. Vân Mân!”
“Tôi sẽ gọi mấy người đến đây để giúp cho anh trai vui vẻ nhé.” Vân Mân khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, nháy mắt với người đàn ông rồi chậm rãi nói: “Sáu anh chàng đẹp trai, anh thấy thế nào?”
Người đàn ông kia tái mét mặt mũi, tay chân run lẩy bẩy, sống mũi anh ta toát ra chút mồ hôi lạnh.
“Anh đừng sợ.” mv mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự cuốn hút: “Nếu như anh sợ không thể “cứng” với mấy anh trai đó thì tôi còn có thuốc. Thế này đi, tôi sẽ tặng miễn phí thuốc cho anh luôn, không cần tiền đâu, coi như là tôi làm việc tốt đi.”
Người đàn ông sợ toát mồ hôi hột, anh ta nhìn những người khác với ánh mắt cầu cứu, thế nhưng tất cả đều lảng tránh ánh mắt của anh ta.
Anh ta nuốt nước bọt ừng ực, mồ hôi trên đầu toát ra như tắm: “Tổng…Tổng giám đốc Tiêu, là…là do tôi không đúng, tôi không nên ở đây gây chuyện. Lần sau tôi…tôi…tôi.”
Tiêu Cảnh Nam nhìn anh ta chằm chằm khiến cho anh ta sợ đến mức chân tay mềm nhũn, ngã xuống bãi nôn với những mảnh vỡ gạt tàn trên đất, không nói được lời nào.
15 phút sau, Mặc Tinh mới dọn dẹp phòng vip sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
Khi cô nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam đang đứng ngoài hành lang quay lưng lại với mình, cô khẽ nhíu mày, cầm lấy dụng cụ dọn dẹp rồi đi về phía ngược lại.
“Cô đi đến đây.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Mặc Tinh mím môi, cúi gằm mặt đi về phía anh: “Chuyện vừa rồi…cảm ơn anh.”
“Cô thật sự muốn cảm ơn tôi?” Tiêu Cảnh Nam cúi đầu nhìn cô, có chút mỉa mai: “Hay là trách tôi làm hỏng việc tốt của cô?”
Mặc Tinh ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô hiện rõ sự bất ngờ.
Anh ấy…có ý gì vậy?”
“Sao nào? Đêm đó không dụ dỗ được Hứa Kiệt nên đã thay đổi mục tiêu rồi à?” Tiêu Cảnh Nam vẫn nhìn vào bàn tay đang chảy máu của cô, anh khẽ cau mày rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác: “Mặc Tinh, thật sự thì loại người nào cô cũng động vào được nhỉ.”
Sự hoài nghi trong đáy mắt Mặc Tinh dần dần biến mất, cô lại cúi đầu xuống, ánh mắt tràn đầy sự chế giễu bản thân mình.
Vậy mà cô đã nghĩ anh thực sự quan tâm mình. Haha, cô quá ảo tưởng rồi.
Ngay cả khi cô bị người đàn ông ghê tởm vừa rồi cưỡng ép, anh cũng sẽ nghĩ là do cô quyến rũ, dụ dỗ người đàn ông đó sao?