Mặc Tinh khẽ nhíu mày, vết sẹo ở đuôi mày đã nhiễm vài phần lệ khí: "Giúp tôi ư?"
"Em là một phạm nhân mang danh giết người, hơn nữa em đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Mặc rồi, cho dù Tiêu Cảnh Nam thích em, những người khác ở nhà họ Tiêu cũng sẽ không đồng ý cho em ở bên anh ta!"
"Nhà họ Tiêu chắc chắn sẽ liên hôn với nhà họ An, đến lúc đó em vẫn còn ở bên cạnh Tiêu Cảnh Nam, thì em chính là tình nhân mà Tiêu Cảnh Nam nuôi, đến lúc đó người khác sẽ nói về em như thế nào?" An Thiếu Sâm nói.
Mặc Tinh nhếch môi: "Làm khó cho anh An còn nghĩ được đến những cái này, tôi còn tưởng đầu anh dài ra chỉ để trông cao thôi đấy!"
"Mặc, Tinh!" An Thiếu Sâm cảm thấy cô thật sự là không biết tốt xấu!
"Quát to như vậy làm cái gì, tôi là người què, không phải người điếc." Mặc Tinh mắt lạnh nhìn anh ta: "Anh bảo anh giúp tôi rời khỏi Tiêu Cảnh Nam, là vì tốt cho tôi thật sao? Hay là anh muốn để tôi nhường đường cho An Sơ Tuyết? Hoặc là nói, anh vẫn muốn để tôi ở bên anh hả?"
Sống lưng An Thiếu Sâm cứng đờ, anh ta không có nhìn vào mắt cô: "Em chỉ cần trả lời tôi, em có muốn rời khỏi Tiêu Cảnh Nam không!"
"Chẳng phải anh An đã biết từ lâu là con người tôi mê tiền và quyền sao?" Mặc Tinh nói: "Nay khó khăn lắm mới ở bên Tiêu Cảnh Nam, tại sao tôi phải hao tổn tâm trí rời khỏi anh ấy cơ chứ? Ngu chắc?"
Câu trả lời của cô làm cho sắc mặt An Thiếu Sâm xanh mét: "Nhưng em tiếp tục ở bên cạnh anh ta, thì em chính là một tiểu tam mà mọi người phỉ nhổ! Là kẻ chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác! Vì tiền và quyền lực, em không cần lễ nghĩa liêm sỉ nữa sao?"
"Anh trở về thì nên hỏi An Sơ Tuyết đi, ngay cả lương tâm cô ta cũng không cần nữa kìa, cô ta vẫn không chiếm được tình cảm gì của Tiêu Cảnh Nam kìa." Mặc Tinh ngẩng đầu lên nhìn anh ta, vẫn là khuôn mặt trước đây, thoạt nhìn không có thay đổi gì, nhưng lại làm cho người ta sinh lòng chán ghét.
Ánh mắt của An Thiếu Sâm nhìn chằm chằm lên người cô, ánh mắt phức tạp, bên trong hiện lên vẻ thất vọng rõ ràng.
"Lần này không còn chuyện khác nữa chứ?" Có lẽ Mặc Tinh của trước đây sẽ vì ánh mắt này của anh ta mà cảm thấy khó chịu, nhưng nay nhìn thấy ánh mắt này của anh ta, cô lại chẳng có cảm giác gì nữa.
Có lẽ là bị anh ta chỉ trích gắt gao nhiều, sớm đã thành thói quen rồi.
"Em muốn bao nhiêu tiền? Chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của tôi, tôi có thể cho em!" An Thiếu Sâm nhìn cô chằm chằm, mỗi một chữ cơ hồ là bật ra từ trong cổ họng.
Mặc Tinh bật cười: "Anh không cho nổi thứ tôi muốn đâu."
"Tập đoàn An Thị không nhỏ, nhưng hoàn toàn không thể so được với tập đoàn Tiêu Thị, huống hồ hiện tại Tiêu Cảnh Nam đã nắm trong tay gần như là cả tập đoàn Tiêu Thị, còn anh thì sao? Đợi mười hai mươi năm nữa bố anh lui khỏi vị trí chủ tịch, thì mới đến lượt anh ngồi lên, đúng không?"
Gân xanh trên trán An Thiếu Sâm đã giật đùng đùng rồi: "Em nhất định phải đầu cơ như vậy sao?"
"Không phải tôi vẫn luôn là người như thế trong mắt anh sao?" Mặc Tinh nói: "À, ngoại trừ đầu cơ ra, tôi còn lòng dạ độc ác, không từ thủ đoạn nữa cơ."
An Thiếu Sâm xanh mặt nhìn cô, nửa ngày vẫn chưa nói gì.
"Nhớ kỹ những gì anh nói, sau này nơi mà có tôi, anh phải rời đi." Mặc Tinh quay người đi, vừa bước về phía cửa vừa nói: "Tôi không muốn suốt ngày bị mẹ anh, vị hôn thê của anh, với cả em gái anh đuổi theo kêu hồ ly tinh đâu, sẽ bị Tiêu Cảnh Nam hiểu lầm đấy."
An Thiếu Sâm nắm chặt nắm đấm, ánh mắt tràn ngập đau khổ.
Đến tận khi Mặc Tinh sắp đi đến cửa, anh ta mới mệt mỏi nói: "Uống hết hai ly rượu còn lại rồi hãng đi."
"Thôi đi, uống với anh thì tôi không uống được." Mặc Tinh kéo cửa ra, đi ra ngoài.
Vào khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, ánh mặt trời hoàn toàn biến mất, trái tim của An Thiếu Sâm cũng trở nên tăm tối, trống rỗng. Anh ta đi vòng vào quầy bar, lấy một chai rượu vang, trực tiếp đổ thẳng vào họng.
Khi rượu màu đỏ chảy xuống theo gò má, có chất lỏng óng ánh, sau đó thì chảy dọc xuống cổ của anh ta theo xương quai xanh, lạnh đến phát đau.
Mặc Tinh vừa ra khỏi cửa thì gặp phải Đường Thiến, cô đi qua Đường Thiến để đi khỏi đây, nhưng lại bị cô ta ngăn lại.
"Thiếu Sâm cũng ở bên trong sao?" Đường Thiến nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tràn ngập vẻ ghen ghét.
Mặc Tinh nhìn cô ta: "Ừ."
"Trong quán bar chỉ có hai người anh ấy và cô ư?" Đường Thiến lại hỏi.
Mặc Tinh nói: "Đúng." . truyện tiên hiệp hay
Nghe thấy câu trả lời của cô, sắc mặt của Đường Thiến có chút dữ tợn, cô ta giơ tay lên muốn tát Mặc Tinh. Nhưng khi cái tát còn chưa đánh đến mặt Mặc Tinh thì đã bị cô bắt lại, sau đó cô dùng sức một cái, hất Đường Thiến ra.
Mặc Tinh hất An Thiếu Sâm một cái, anh ta còn loạng choạng, vậy thì càng không cần nói đến một tiểu thư khuê các õng ẹo như Đường Thiến.
"A!" Đường Thiến hét lên một tiếng, cô ta lảo đảo lùi về sau vài bước, rồi bịch một cái ngã xuống đất, cô ta đau đến nỗi nước mắt cũng chảy ra rồi. Đôi giày cao gót mười phân trên chân cô ta cũng bởi vì cái ngã này mà gãy gót rồi.
Mặc Tinh nhìn từ trên xuống, vẻ mặt cũng chưa hề thay đổi.
Đường Thiến sớm đã quen với bộ dạng cúi mặt phục tùng của Mặc Tinh ở khoảng thời gian này, lúc nào bất ngờ bị cô hất một cái lảo đảo, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo đó là phẫn nộ.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tinh, chất vấn: "Cô có biết là cô đang làm cái gì không?"
"Biết." Mặc Tinh nói: "Kịp thời tránh được công kích vũ lực của người khác, tự vệ hiệu quả."
Trả lời như vậy thì không trả lời còn hơn, mặt Đường Thiến hết đỏ lại xanh, trong cổ họng như cái gai đâm vào, khụ không ra lại nuốt không xuống được, cực kỳ khó chịu.
Cô ra chống đất đứng dậy, bởi vì giày cao gót ở chân phải đã gãy gót, tư thế đứng thẳng trông có vẻ bất nhã: "Mặc Tinh, cô đã không còn là người nhà họ Mặc nữa rồi!"
"Thì sao?" Mặc Tinh nhếch môi, hỏi.
Đường Thiến nhìn cô chằm chằm, nói từng câu từng chữ: "Bây giờ cô đã không còn là cô chủ nhà họ Mặc nữa rồi, cô chỉ là một kẻ giết người vừa mới ra tù, một người làm công ở trong câu lạc bộ, nói chuyện làm việc đều phải chú ý thân phận của mình!"
"Thế nào gọi là chú ý thân phận của mình? Giống như trước đây, gọi cô là cô Đường, dùng kính ngữ xưng ngài, rồi lại để mặc cô xỉ nhục không cãi lại cũng không đánh trả sao?" Mặc Tinh hỏi.
Đường Thiến hừ một tiếng, không có lên tiếng, xem như là ngầm chấp nhận.
"Đúng là bây giờ tôi không phải người nhà họ Mặc nữa rồi, nhưng tôi là người của Tiêu Cảnh Nam." Mặc Tinh nở nụ cười: "Cô chưa nghe nói à?"
Nghe thấy vậy, sắc mặt Đường Thiến có hơi khó coi, cô ta không chỉ nghe nói, cô ta còn nghe chính mồm Tiêu Cảnh Nam nói với cô ta!
"Xem ra cô đã biết rồi." Mặc Tinh nói: "Thế sau này đừng tới chọc tôi nữa, nếu không cô chọc tôi nóng lên, tôi nói cho Tiêu Cảnh Nam biết, cô đoán xem sẽ là hậu quả gì?"
Mặt Đường Thiến lập tức tái mét, nhưng cô ta không muốn lòi cái đuôi ra trước mặt cô: "Vừa mới bám lên tổng giám đốc Tiêu đã kiêu ngạo như vậy, cô thật sự cho rằng với thân phận kẻ giết người của cô hiện tại, cô có thể gả vào nhà họ Tiêu sao?"
"Không thể gả vào nhà họ Tiêu thì sao?" Mặc Tinh thản nhiên nói: "Tôi dùng thân phận bạn gái của Tiêu Cảnh Nam thì không thể bắt nạt cô nữa sao?"
Lời này thật sự là quá bắt nạt người rồi, nhưng ngại là Đường Thiến không thể phản bác, nhà họ Đường bọn họ cũng được coi là gia tộc lớn, nhưng mà không thể đánh đồng với nhà họ Tiêu, nhà họ Bùi.
Vẻ mặt cô ta biến ảo, trông xấu xí như bị táo bón vậy: "Cô là bạn gái tổng giám đốc Tiêu, nhưng lại vẫn dây dưa không rõ với Thiếu Sâm, tướng ăn không khỏi khó coi quá rồi đấy. Cô nói xem nếu như những chuyện này mà bị tổng giám đốc Tiêu biết, liệu anh ấy có bỏ cô không?"
"Cô có thể nói cho Tiêu Cảnh Nam biết những chuyện này, xem xem là tôi gặp họa, hay là cô gặp rắc rối đây." Mặc Tinh nói.