"Ừ." An Thiếu Sâm cầm một ly rượu lên, anh ta không có uống từng ngụm như trước đó, mà là ngửa đầu uống một ngụm hết sạch ly rượu.
Sau khi nhân được câu trả lời, nhân viên pha chế liền rời đi.
"Uống rượu thì đừng uống mạnh như vậy, dễ say." Mặc Tinh nói.
An Thiếu Sâm đang cầm cái ly rỗng trong tay, nghe thấy vậy, anh ta quay đầu lại nhìn cô, đáy mắt đang dần dâng lên ánh sáng.
"Tôi không có tinh lực đi đối phó với một tên say rượu." Mặc Tinh nói tiếp.
Ánh sáng trong mắt An Thiếu Sâm nhoáng cái biến mất sạch: "Mặc Tinh, trái tim em làm bằng đá à?"
"Anh nên đi hỏi em gái anh xem, trái tim cô ta làm bằng cái gì." Mặc Tinh bê ly rượu lên đến bên môi, cuối cùng lại không có uống, mà là đặt xuống.
Loảng xoảng!
An Thiếu Sâm ném cái ly rượu không xuống đất, sau đó đứng lên, đau khổ nói: "Em rắp tâm mưu sát Sơ Tuyết, em ấy cũng không có tố cáo em, em ấy chỉ bắt em đi tù hai năm mà thôi!"
"Biết vì sao không? Bởi vì em ấy coi em là bạn! Không muốn khiến cho nửa đời sau của em bị hủy hoại trong tù!"
Mặc Tinh tức quá bật cười: "Hai năm tù... mà thôi ư?"
Cô bị Tiêu Cảnh Nam đánh gãy chân, sau đó ném vào trong tù, chân nhiễm trùng cộng thêm bị bạn tù bắt nạt, cô đã nằm ở ranh giới sinh tử mấy lần rồi đấy.
Lúc đầu cô vẫn không sợ những người đó, dám đánh với những người đó, bởi vì cô nghĩ Tiêu Cảnh Nam hiểu nhầm cô, nhưng người nhà cô sẽ không hiểu nhầm cô, chắc chắn bố mẹ và anh trai sẽ tới cứu cô!
Nhưng mà một tháng trôi qua, một năm trôi qua... ngay cả một người đến thăm cô cũng không có, cuối cùng cô đã không còn hy vọng gì nữa, cô cũng bị những người đó bắt nạt sợ rồi. Cô bắt đầu giống như phạm nhân mềm yếu với những người đó, nói chuyện làm việc theo ý của những tên đại ca trong tù.
Mà tất cả những thứ này đến trong miệng An Thiếu Sâm, lại chỉ là hai năm mà thôi ư?!
"Chẳng nhẽ không phải?" An Thiếu Sâm nhìn thấy ánh mắt phức tạp của cô, tình yêu thù hận và chán ghét trộn lỗi với nhau: "Nếu Sơ Tuyết tố cáo em, thì đời này em chỉ có thể ở trong tù thôi!"
Mặc Tinh cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, sắc mặt khó coi, không có lên tiếng.
Vốn dĩ, cô không cần đi tù hai năm, đây đều là em gái anh ta gán ép cho cô! Bây giờ anh ta lại còn mặt mũi chất vấn cô sao?!
"Tôi thật hối hận năm xưa đã bảo Sơ Tuyết đi gần gũi với em!" An Thiếu Sâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc đó đúng là tôi mắt mù, nên đã yêu em, tôi còn bảo người lương thiện như Sơ Tuyết đi làm bạn với người côn đồ như em nữa chứ!"
"Nếu không tại tôi, sau đó em ấy không cần phải chịu những nỗi khổ này! Em ấy nên là một dancer thiên tài, chứ không phải giống như bây giờ, hàng ngày ngồi trên xe lăn!"
Loảng xoảng!
Mặc Tinh ném ly rượu còn chưa uống hết về phía An Thiếu Sâm, anh ta nghiêng đầu né được, rượu thì hắt lên người anh ta, còn ly rượu thì rơi trên sàn, vỡ thành nhiều mảnh. . ngôn tình hoàn
"Nói đủ chưa hả?" Mặc Tinh lạnh lùng nhìn anh ta: "An Thiếu Sâm, anh dựa vào cái gì mà đổ những cái tội này lên người tôi? Tôi bảo anh theo đuổi tôi sao? Hay là tôi bảo anh để theo đuổi tôi thì phái em gái đi kết bạn với tôi?"
An Thiếu Sâm lấy khăn giấy lau nước rượu bắn lên quần áo, vẻ mặt biến ảo như bảng màu bị đổ vậy.
"Đừng lúc nào cũng nói mình thành người bị hại đáng thương." Mặc Tinh vô cảm nói: "Anh hối hận để cho em gái anh làm bạn với tôi, ủy khuất cô ta, tôi càng hối hận đã làm bạn với cô ta, rồi tạo rắc rối cho nửa đời sau của tôi!"
An Thiếu Sâm ném tờ khăn giấy lên quầy rượu, nhìn cô với ánh mắt phẫn nộ: "Mặc Tinh, em nói chuyện bằng lương tâm đi, là em có lỗi với Sơ Tuyết, không phải Sơ Tuyết có lỗi với em! Em xấu xa đến tận xương thật rồi!"
"Nếu anh đã cảm thấy là tôi xấu xa đến tận xương, thế tại sao còn muốn quấn lấy tôi? Cách xa tôi ra không phải là càng tốt hơn sao?" Mặc Tinh thấy thật là nực cười.
Nếu đã cảm thấy cô xấu xa đủ đường, thế tại sao còn muốn dây dưa không ngớt, khiến cho hai bên đều cảm thấy khó chịu cơ chứ?
An Thiếu Sâm nhìn cô, phẫn nộ, chán ghét và tình yêu chồng chéo trong ánh mắt, nhưng nhất thời lại không biết phải trả lời như thế nào.
Tạo sao?
Bởi vì cho dù biết cô xấu xa đến tột bậc, biết cô lòng dạ rắn rết, anh ta cũng không từ bỏ được cô!
"Hôm nay tôi tìm em là muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với em, không phải muốn cãi nhau." An Thiếu Sâm mệt mỏi day day cái trán, sau đó lại một lần nữa ngồi xuống ghế của mình, sau đó cầm ly rượu lên uống cạn.
Mặc Tinh ngồi bên cạnh nhìn anh ta, cô trào phúng nói: "Trước khi anh An nói câu này, có phải anh nên nghĩ lại xem vừa rồi là ai bắt đầu quát trước không? Nếu anh không nhớ được thì tôi có thể tìm người của quán bar tới lấy băng ghi hình cho anh xem."
"Em cứ phải nói như vậy sao?" An Thiếu Sâm đặt cái chén không lên quầy bar, cái chén lên phanh một tiếng, ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ.
Mặc Tinh nhíu mày, ngồi trở lại chỗ ngồi: "Anh tìm tôi, anh muốn nói chuyện gì?"
Cô muốn nhanh nhanh nói xong rồi trở về, mỗi lần trông thấy dáng vẻ người bị hại này của anh ta, cô đều cảm thấy thương hại lại ghê tởm.
"Tôi thật không hiểu, Sơ Tuyết tốt với em như vậy, tại sao em muốn bởi vì Tiêu Cảnh Nam thích em ấy, mà hạ tử thủ với em ấy?" An Thiếu Sâm đã cố gắng kìm nén hận ý của mình rồi, nhưng khi mở miệng thì vẫn khó nén tức giận.
"A!" Mặc Tinh cười lạnh một tiếng, cô hoài nghi liệu có phải não của An Thiếu Sâm rớt hết rồi không: "Anh luôn miệng nói tôi vì ghen tị với An Sơ Tuyết mà hạ tử thủ, nếu Tiêu Cảnh Nam thích An Sơ Tuyết như vậy, thế tại sao anh ta không ở bên An Sơ Tuyết cơ chứ?"
An Thiếu Sâm ngẩn ra, cứng họng.
"Cho dù Tiêu Cảnh Nam thích An Sơ Tuyết, thì đầu óc tôi bị chập mạch thì mới tông người ở trên bữa tiệc sinh nhật của tôi và còn trước mặt nhiều người như thế nữa!" Gương mặt Mặc Tinh tràn đầy châm chọc.
"Huống hồ tối hôm đó Tiêu Cảnh Nam phải đính hôn với tôi, nói An Sơ Tuyết thích Tiêu Cảnh Nam, không muốn nhìn thấy chúng tôi đính hôn, cố ý hãm hại tôi, cái lý do còn đáng tin hơn đấy?"
Chính vì chuyện này quá không hợp logic, nên mới có nhiều người đoán được là An Sơ Tuyết hãm hại cô như vậy, dù cho An Sơ Tuyết đã thiết kế vụ tai nạn không chê vào đâu được.
Khuôn mặt tuấn tú của An Thiếu Sâm tái nhợt, anh ta bưng ly rượu lên rồi uống một ngụm, không biết là không tin thật hay là đang lừa mình dối người: "Không thể nào! Từ nhỏ tới lớn Sơ Tuyết ngoan như thế, không có khả năng lại lừa tôi!"
"Còn chuyện gì nữa không?" Mặc Tinh cười nhạo một tiếng, cô lười phải tán gẫu những cái này với anh ta. Cô không quan tâm anh ta có tin hay không, cô chỉ muốn sau này anh ta đừng quấn lấy cô nữa.
An Thiếu Sâm cụp mắt, sắc mặt cực kỳ khó coi, không có lên tiếng.
"Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây, nhớ những gì anh đã nói." Mặc Tinh lạnh nhạt nói một câu, rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi.
An Thiếu Sâm lại gọi cô lại: "Đợi đã!"
"Còn chuyện gì sao?" Mặc Tinh nhíu mày, cô thật sự không thích nổi người không dứt khoát như thế này.
Trước đây, thái độ của cô đối với anh ta còn được được, cô cũng chỉ cảm thấy là anh ta giữ mình trong sạch, làm người chính trực, không có tật xấu như những người trong hội mà thôi. Có điều bây giờ xem ra... a!
"Những chuyện trước kia em làm với Sơ Tuyết, tôi có thể không so đo nữa." An Thiếu Sâm đứng lên, đi đến trước mặt cô.
Mặc Tinh nghe thấy câu này thì dạ dày nhộn nhạo, cô cố nén ghê tởm hỏi anh ta: "Sau đó thì sao?"
"Em có tự nguyện ở bên Tiêu Cảnh Nam không?" Không đợi cô trả lời, An Thiếu Sâm đã nói với tốc độ nhanh hơn bình thường: "Nếu như là anh ta cưỡng ép em ở bên anh ta, tôi có thể giúp em rời đi!"