Tiêu Cảnh Nam vượt qua Lục Ngôn Sầm, ánh mắt dừng ở trên người Mặc Tinh, nhưng dừng lại một chút như vậy, bác sĩ y tá đã đẩy Mặc Tinh ra khỏi phòng bệnh, chẳng mấy chốc đã biến mất trong tầm mắt của anh.
"Mạo muội hỏi một chút, nghe nói khoảng thời gian trước tổng giám đốc Tiêu vừa từ chối sự tự tiến cử của cô Mặc, sao hôm nay..." Lục Ngôn Sầm không nói tiếp, anh ấy chỉ khom lưng, nhặt áo bệnh nhân đã bị xé xách ở trên sàn nhà lên, ý ngoài lời nói đã rất rõ ràng.
Tiêu Cảnh Nam cầm lấy chiếc áo bệnh nhân từ trong tay anh ấy, mày khẽ nhíu, hoàn toàn không có ý muốn giải thích, chỉ đi sang phải hai bước, tính vòng qua anh ấy.
Nhưng Lục Ngôn Sầm cũng bước sang phải hai bước, chặn đường đi của anh. . Truyện Trọng Sinh
"Phiền bác sĩ Lục tránh ra." Tiêu Cảnh Nam nói khách khí, nhưng đáy mắt đã hiện lên ý lạnh.
"Tôi không tránh ra được." Má lúm đồng tiền bên khóe miệng Lục Ngôn Sầm rất nông, có chút trêu tức và trào phúng: "Một người có thể làm ra hành vi cầm thú đối với bệnh nhân, ai biết đến phòng cấp cứu rồi thì sẽ làm ra những gì!"
Tiêu Cảnh Nam liếc mắt nhìn anh ấy, đôi mắt dần ngưng kết thành băng.
"Nếu tổng giám đốc Tiêu muốn để tôi tiếp tục chữa chân cho cô Mặc, tốt nhất là nghe lời tôi." Lục Ngôn Sầm chỉ vào cái ghế: "Ở lại chỗ này. Dù sao thì cho dù anh có đến phòng cấp cứu thì cũng không giúp được gì, cho dù giúp đỡ, cũng chỉ làm trở ngại thôi."
Tiêu Cảnh Nam mím môi, lại nhìn theo phương hướng mà Mặc Tinh rời đi, năm ngón tay hơi khép lại, buông ra, sau đó lại khép lại, cuối cùng vẫn thu lại cái chân đã bước ra.
Nhưng anh không ngồi, mà là nhìn Lục Ngôn Sầm rồi nói: "Thái độ của bác sĩ Lục dành cho Mặc Tinh, hình như đã vượt quá giới hạn của bác sĩ đối với bệnh nhân."
"Không phải là hình như, là chắc chắn." Trong ánh mắt âm trầm của anh, má lúm đồng tiền của Lục Ngôn Sầm càng sâu hơn một chút: "Dù sao thì bác cả tôi cũng đã dặn dò, bảo tôi phải chăm sóc cô Mặc thật tốt, đặc biệt là lúc tổng giám đốc Mặc ở đây. Nếu cô Mặc xảy ra vấn đề gi, bác cả tôi lột da tôi mất."
"Chỉ như vậy?" Tiêu Cảnh Nam như có ám chỉ.
Lục Ngôn Sầm khẽ nhướng mày, hỏi ngược lại: "Không thì sao?"
Bầu không khí trong phòng bệnh như bị đè nén, bầu không khí đặc biệt áp lực.
Tiêu Cảnh Nam cầm cái áo bệnh nhân đã rách trong tay, thu lại ánh mắt trên người Lục Ngôn Sầm, nhấc chân đi ra ngoài.
Lục Ngôn Sầm nhíu mày, lại chặn trước người Tiêu Cảnh Nam một lần nữa, anh ấy trầm giọng nói: "Tổng giám đốc Tiêu không nghe khuyến cáo của tôi, khăng khăng muốn đi ra, anh không sợ tôi không chữa chân cho cô Mặc nữa à?"
Tiêu Cảnh Nam lành lạnh liếc anh ấy một cái, mày khẽ nhíu. Anh bắt lấy cánh tay của anh ấy, vật anh ấy qua bả vai rồi vật xuống sàn.
Lục Ngôn Sầm thong thả chống sàn ngồi dậy, day day cơ thể đang đau, cười nhạo một tiếng: "Xem ra, tổng giám đốc Tiêu cũng không quan tâm đến chân của cô Mặc như vậy."
"Anh không chữa chân cho Mặc Tinh, thím Lưu sẽ lột da anh." Tiêu Cảnh Nam đưa một bàn tay ra về phía anh ấy, kéo anh ấy lên.
Lục Ngôn Sầm vỗ vỗ cái mông bị ngã đau, bất đắc sĩ cười cười, lời nói đã dịu hơn: "So về tính kế, quả nhiên làm bác sĩ thì không tính lại thương nhân."
Anh ấy nhìn Tiêu Cảnh Nam rồi nói: "Nhưng mà, nếu tổng giám đốc Tiêu thật sự muốn tốt cho cô Mặc, thì anh đừng qua đó nữa, cảm xúc của cô ấy dao động mạnh quá không tốt cho cơ thể."
"Cảm ơn." Lần này, Tiêu Cảnh Nam không nhìn anh ấy nữa, nói một câu ngắn gọn xong, liền xách cái áo bệnh nhân rách, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Lục Ngôn Sầm nhìn theo bóng lưng anh, xoa xoa bả vai ngã đau, bị đau mà nhíu mày, anh ấy thở dài, kiêng dè vì thím Lưu đã dặn dò năm lần bảy lượt, cuối cùng vẫn đi theo.
Bên ngoài phòng cấp cứu có ghế ngồi, sau khi đến nơi Lục Ngôn Sầm liền ngồi xuống, nhưng Tiêu Cảnh Nam thì cứ đứng, ánh mắt âm u không rõ, không biết đang nghĩ cái gì, vẻ mặt thoạt nhìn hiện lên một chút đau khổ và chịu đựng.
Lạch cạch lạch cạch lạch cạch.
Tiếng chân và giày va chạm, lại va chạm với mặt đất bất ngờ vang lên, hơi có chút kỳ lạ.
Tiêu Cảnh Nam vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, còn Lục Ngôn Sầm thì lại quay đầu nhìn một cái.
Một người đàn ông trẻ trung tuấn lãng có khuôn mặt giống Mặc Tinh vài phần mặc quần áo bệnh nhân, một cánh tay một tay đều bó thạch cao, lúc này cái chân chưa bị thương đi cái dép lê, đang đi cà nhắc, tư thế cực kỳ quái lạ đi về phía phòng cấp cứu bên này.
Còn phía sau anh ta, một người phụ nữ đang chạy chậm đuổi theo anh ta: "Mặc Lôi, anh chậm một chút thì chết à, có phải anh không cần chân của mình nữa đúng không?"
"Em nhanh lên, vừa nãy y tá nói Tinh Tinh bị tức đến nỗi đã đưa vào phòng cấp cứu rồi, ai biết con mẹ nó lại là tên khốn nào làm chuyện tốt... đù móa!" Mặc Lôi đi quá nhanh, cả người ngã xuống sàn nhà, gộp cả cái gậy dưới nách cùng ngã văng ra.
Lúc Tiêu Cảnh Nam nghe thấy tiếng Mặc Lôi ngã, anh mới quay đầu lại, anh nhíu mày, đi vài bước tới đó rồi vươn tay ra với anh ấy.
"Hừ!" Mặc Lôi hừ mạnh một tiếng, quay mặt sang bên khác không nhìn anh, sau đó gọi to với Thủy Thanh Lan ở đằng sau: "Anh là người què mà còn chạy nhanh hơn em đấy!"
Thủy Thanh Lan chạy chậm tới, sau đó lịch sự nói với Tiêu Cảnh Nam: "Không phiền tổng giám đốc Tiêu nữa, cảm ơn."
Cô ấy thử nâng Mặc Lôi, nhưng không nâng dậy được, cô ấy mắng: "Xuất viện nhớ giảm báo!"
"Nếu Tinh Tinh mà xảy ra chuyện gì, anh còn giảm béo cái rắm gì, con mẹ nó chết luôn ở bệnh viện cho rồi!" Lúc nói câu này, Mặc Lôi nhìn chằm chằm vào Tiêu Cảnh Nam, trong mắt tràn ngập hận ý.
Ánh mắt Thủy Thanh Lan u ám, không lên tiếng, cô ấy cắn răng đỡ Mặc Lôi lên.
Hầu kết Tiêu Cảnh Nam lăn lộn, anh cũng không khăng khăn nữa, lại đi về phía phòng cấp cứu một lần nữa, sau đó nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu.
"Cậu Mặc bị thương như thế, anh về nghỉ ngơi đi." Lục Ngôn Sầm tiến lên giúp đỡ nâng một chút, cuối cùng dưới tình huống không làm Mặc Lôi bị thương, nâng được anh ấy lên.
"Cảm ơn anh, bác sĩ." Thủy Thanh Lan nói.
Làm bác sĩ, Lục Cẩn Ngôn không thích nhất là người lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa, cho nên anh ấy thật sự là không thân thiện nổi với vợ chồng Mặc Lôi, Thủy Thanh Lan: "Không cần khách sáo như vậy, tôi cũng chỉ lo cậu Mặc xảy ra vấn đề gì, cuối cùng liên lụy đến bác sĩ chữa chính cho anh ấy mà thôi."
Nếu mà là ngày thường, chắc chắn Mặc Lôi sẽ gây sự với Lục Ngôn Sầm, nhưng bây giờ trong lòng anh ấy toàn là Mặc Tinh, nên không thèm gây sự.
Anh ấy gian nan đi tới trước mặt Tiêu Cảnh Nam, nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Nam, sau đó bất thình lình phù phù một cái, quỳ trên mặt đất với tư thế hơi kỳ lạ, sống lưng thẳng tắp: "Tiêu Cảnh Nam, đời này Mặc Lôi tôi chưa bao giờ cầu xin người nào, nhưng bây giờ tôi cầu xin anh, buông tha cho Tinh Tinh được không?"
Tiêu Cảnh Nam thầm nhăn mày, anh khom người đỡ cái tay không bị thương của Mặc Lôi.
Nếu mà là lúc thường, anh hoàn toàn có thể xách Mặc Lôi lên, nhưng hôm nay Mặc Lôi quyết tâm quỳ, hơn nữa trên người anh ấy còn đang bó thạch cao, Tiêu Cảnh Nam không tiện cưỡng chế nâng anh ấy dậy, nhất thời, hai người có chút giằng co.
Mặc Lôi quỳ trên mặt đất, trong con ngươi đỏ lừ cất giấu hận ý và bất lực: "Tôi giống với lại người khác nói, liền con mẹ nó là một nhị thế tổ vô dụng, ngoại trừ ăn chơi rồi chờ chết, không biết cái rắm gì, cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của người giỏi các người!"
"Nhưng, cả đời con người mới có một cái mạng, Tiêu Cảnh Nam, anh tính xem Tinh Tinh vì anh mà suýt chết mấy lần rồi? Cho dù con bé có cái gì sai, có chọc anh không vui như thế nào đi chăng nữa, cơn giận của anh cũng nên tan rồi chứ? Hả!"