Trầm mặc.
Bầu không khí bỗng trở nên hơi áp lực.
Tiêu Cảnh Nam lại đeo sợi dây chuyền mặt ngọc bích lên cổ một lần nữa, sau đó nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Trong vòng hai mươi phút, đưa bảo vệ đó đến đây."
Vân Mân ừ một tiếng, cho người dưới gọi một cuộc điện thoại dặn dò xong, sau đó đứng ở một bên.
Câu lạc bộ Dream cách bệnh viện không bao lâu, mười lăm phút sau, tên bảo vệ đó đã chạy đến, mặt đổ đầy mồ hôi, thấp thỏm bất an đi vào phòng bệnh chào hỏi.
"Biết tìm anh tới làm gì không?" Tiêu Cảnh Nam ngồi trên giường, hai mắt như cây đinh đóng lên người tên bảo vệ.
Tên bảo vệ bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cả người toát ra một tầng mồ hôi lạnh, anh ra nuốt khan một ngụm nước miếng, lắp ba lắp bắp nói: "Không... không biết."
"Ảnh trần truồng của Mặc Tinh là anh tung ra à?" Tiêu Cảnh Nam đứng trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống nhìn tên bảo vệ thấp hơn anh nửa cái đầu.
Tên bảo vệ không nhìn anh nữa, lúc này anh ta cũng nhận ra là tổng giám đốc Tiêu có quan hệ rất kém với Mặc Tinh trong tin đồn là đang đứng về phía cô.
Anh ta bị Tiêu Cảnh Nam hỏi mà sợ hãi, tứ chi như nhũn ra, vội vàng nói: "Không có không có, lúc Mặc Tinh trần truồng bị anh ném ra ngoài, trùng hợp mấy anh em chúng tôi đã bị quản lý gọi ra rồi, chúng tôi cũng không ở phòng theo dõi camera. Đợi khi chúng tôi quay về, băng ghi hình camera giám sát đã bị cô Mân xóa rồi, tôi cũng chưa có thời gian chụp màn hình!"
Không cần Tiêu Cảnh Nam mở miệng, Vân Mân đã đi đến trước mặt anh ta, khóe mắt khẽ nhướng: "Thế ảnh chụp khỏa thân của Mặc Tinh..."
"Đó không phải Mặc Tinh!" Tên bảo vệ sợ bị Tiêu Cảnh Nam trách tội, không chờ cô ta nói xong, anh ta đã cắt ngang lời cô ra.
Tiêu Cảnh Nam kéo kéo cổ áo, nhíu mày: "Hửm?"
"Đó... đó là ảnh khỏa thân mà tôi tải từ trên mạng về, sau đó photoshop vào trong camera giám sát." Tên bảo vệ run cầm cập, cúi đầu run rẩy nói: "Mọi người đều đang nói về chuyện của Mặc Tinh và..., còn có rất nhiều người muốn có băng ghi hình giám sát vào lúc đó, sau đó tôi... tôi liền photoshop một tấm."
Sợ bị mọi người nhận ra là đồ giả, anh ta còn cố tình xử lý một chút khuôn mặt của người trong bức ảnh, để trách bị người ta nhận ra đó không phải là Mặc Tinh.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam lạnh thấu xương, tựa tiếu phi tiếu, trên cổ ẩn ẩn hiện lên gân xanh: "Có tài như vậy, để anh làm môt bảo vệ, đúng là ủy khuất anh rồi."
"Không không, được... được làm việc ở câu lạc bộ Dream là vinh hạnh của tôi, không biết có bao người hâm mộ tôi đây." Tên bảo vệ dè dặt nịnh nọt.
Tiêu Cảnh Nam mím môi, liếc xéo anh ta một cái, ánh mắt tựa như vực sâu không đáy.
Tên bảo vệ bị ánh mắt này nhìn đến mà lạnh cả người: "Tổng giám đốc Tiêu, tôi biết tôi sai rồi, lát nữa về tôi sẽ nói với mọi người bức ảnh đó là ảnh photoshop, tuyệt đối không để Mặc Tinh chịu oan."
"Đưa danh sách những người bảo anh là muốn có băng ghi hình giám sát cho Vân Mân." Tiêu Cảnh Nam không tiếp lời vừa rồi của anh ta, mà thu lại ánh mắt rồi đột nhiên nói.
Tên bảo vệ gật đầu như gà mổ thóc.
"Được, ở đây không còn việc của anh nữa, đi thôi." Vân Mân liếc nhìn qua vẻ mặt của Tiêu Cảnh Nam, sau đó nói với tên bảo vệ.
Tên bảo vệ lau mồ hôi lạnh trên trán, phảng phất như trùng sinh vào kiếp sau, gần như là chạy về phía cánh cửa.
"Đợi đã!" Vân Mân gọi anh ta lại, mỉm cười, ngũ quan xinh đẹp long lanh tỏa sáng: "Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, rõ không?"
Tên bảo vệ gật đầu lia lịa, nịnh nọt nói: "Những người đó cả ngày không giữ miệng, chỗ nào cũng hóng hớt rồi lan truyền tin tức linh tinh, sau khi về tôi sẽ giáo huấn bọn họ, để bọn họ khỏi nói liều những việc không nên nói nữa."
"Được rồi, đi đi." Vân Mân vén lọn tóc rơi xuống ra sau, một động tác rất đơn giản nhưng cô ta lại làm đến phong tình vạn chủng.
Tên bảo vệ nuốt một ngụm nước miếng, mở cửa rời đi.
Tiêu Cảnh Nam chưa về giường bệnh ngồi, mà đi đến bên cửa sổ, anh nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: "Sau khi thu được danh sách, đuổi toàn bộ những người trên danh sách, câu lạc bộ không cần loại nhân viên vô tâm với công việc chỉ vui hóng chuyện." . Tìm truyện hay tại -- TRUMtruyeИ .VN --
"Nghe ý của anh ta thì không ít người đâu. Nếu như lập tức đuổi luôn nhiều người như vậy, thiếu nhân viên, sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với việc làm ăn của câu lạc bộ." Vân Mân đứng mệt rồi, cô ta ngồi xuống ghế.
Danh tiếng của câu lạc bộ Dream ở bên ngoài, đi tuyển mấy chục người vào làm không phải là vấn đề lớn gì.
Nhưng nhân viên mới đi làm thật thì đều phải đào tạo nửa tháng đến một tháng, nếu cho họ làm nhân viên chính thức luôn, thì chẳng những không giúp được gì, mà chỉ gây trở ngại và thêm phiền phức.
Tiêu Cảnh Nam không hề do dự, giọng nói hơi lạnh vang lên: "Điều người từ nơi khác sang, không điều được, thì ngừng kinh doanh, chấn chỉnh lại."
Thái độ của anh khiến Vân Mân có vài phần kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy trong dự liệu, quả nhiên, người mà trong ngày thường có tàn nhẫn đi chẳng nữa thì cũng không phải là không có tình cảm.
Cô ta nhếch môi, tâm trạng hớn hở: "Tuyển một phần điều một phần, tôi sẽ giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, có tình hình gì tôi sẽ báo cáo anh ngay."
Ngón tay Tiêu Cảnh Nam gõ lên mặt kính, không nói gì.
Vân Mân ho nhẹ một tiếng, cố ý nói: "À, đúng rồi, vừa nãy tên bảo vệ kia chủ động nhận sai, liệu có..."
Chưa đợi cô ta nói xong, Tiêu Cảnh Nam đã cắt ngang luôn: "Đợi sau khi anh ta làm xong việc phải làm, đuổi việc anh ta. Sau đó chỉnh lý thông tin về bức ảnh khỏa thân mà anh ta photoshop truyền bá ảnh khỏa thân của người khác, rồi đưa cho người bên phía cục cảnh sát."
"Chậc!" Vân Mân mỉm cười nói: "Truyền bá ảnh *, đủ cấu thành tội rồi, nếu như có tiền án đi tù, ra ngoài rồi sẽ không dễ tìm việc, chiêu này của anh ác thật đấy."
Tiêu Cảnh Nam lành lạnh liếc nhìn cô ta một cái, anh đã ngồi trên giường bệnh, chỗ sưng đỏ trên khuôn mặt tuấn tú bị Mặc Lôi đánh nổi bật dưới vẻ mặt tái nhợt, thoạt nhìn có hơi buồn cười.
Nhưng mà Vân Mân không dám táo bạo cười nhạo ông chủ nhà mình, cô cúi mặt ho khan một tiếng để nhịn cười, sau đó cẩn thận nói: "Xem phản ứng này của anh thì cũng không giống như là không có ý với Mặc Tinh, anh vốn không cần thiết phải đâm vào chân mình á."
Ngủ luôn với người ta, chẳng phải là được rồi sao?
"Cô rất rảnh à?" Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, ngay sau đó lại giãn ra luôn, hai mắt u ám không rõ.
Đổi thành người khác thì có lẽ sẽ không hỏi đâu, nhưng anh càng như vậy, Vân Mân càng muốn hỏi: "Tổng giám đốc Tiêu, Mặc Tinh người ta đã đi đằng sau anh theo đuổi anh nhiều năm như vậy, anh không có một tí tình cảm nào với người ta thật sao?"
"Vân Mân." Ngón tay của Tiêu Cảnh Nam nhanh chóng gõ lên giường bệnh, thấp giọng cảnh cáo.
Vân Mân chớp mắt, coi như chưa nghe ra thâm ý trong lời nói của anh: "Nếu tôi thật sự ghét một người, tôi hận không thể không nhìn thấy mặt người đó cả đời, làm gì có chuyện đi cột ở bên cạnh, thường xuyên tới liếc mắt nhìn một cái cơ chứ?"
Trước đây, tổng giám đốc Tiêu nửa năm cũng không thấy đến câu lạc bộ Dream một lần, bây giờ thì hay rồi, cứ như là sống luôn ở đây vậy!
"Tổng giám đốc Tiêu, thân là một cấp dưới hiểu tâm tư phụ nữ, tôi nghĩ tôi cần phải khuyên anh một câu: Bây giờ làm gắt, sau này quỳ xuống cũng chưa chắc sẽ..." Bị Tiêu Cảnh Nam nhìn chằm chằm với ánh mắt âm trầm, Vân Mân chuyển đề tài luôn: "Anh ở viện hay về nhà tĩnh dưỡng?"
Điển hình của việc không có đề tài thì tìm đề tài để nói.
Tiêu Cảnh Nam thu lại ánh mắt, không biết là anh đang nghĩ gì đó, không để ý đến cô ta.
"Tổng giám đốc Tiêu, tôi còn có một đống việc đang chờ tôi, tôi về trước đây." Vân Mân phủi cái nếp nhăn trên quần áo, lả lướt đi ra ngoài.
Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, giãn ra, ánh mắt chợt lóe, nói với Vân Mân đã đi đến cửa: "Kéo tôi vào trong nhóm công tác."