"Cảnh Nam... Em không cố ý đâu. Cảnh Nam à, anh phải tin em."
Trong căn biệt thự, Mặc Tinh quỳ trên mặt đất, sắc mặt còn trắng hơn cả chiếc bình sứ đặt trên bàn.
Vì lúc này không bật đèn nên cô không thể thấy rõ biểu cảm của người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha. Mặc Tinh chỉ có thể thấy được thứ ánh sáng yếu ớt loé lên từ điếu thuốc lá anh đang kẹp giữa ngón tay. Cuối cùng, ánh sáng ấy cũng dần dần lụi tàn và hầu như không còn nữa.
Loại cảm giác như chờ bị tuyên án tử hình này càng khiến cô lo lắng hơn.
Cô cúi đầu, ngây người nhìn ngón tay của mình, trên đó vẫn còn dính máu của An Sơ Tuyết. Mặc dù đã qua một thời gian nên máu cũng đã khô lại, nhưng lúc này nó lại là chứng cứ phạm tội của cô.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng anh cũng đứng dậy, thân hình thon dài cao lớn dần dần đến gần chỗ cô.
"Mặc Tinh, làm sai thì phải trả giá. Tuy chân của Sơ Tuyết có thể giữ lại được nhưng cũng không thể nhảy múa được nữa. Còn cô... dựa vào cái gì mà còn có thể vui vẻ chạy nhảy được chứ?"
Giọng nói u ám của anh khiến cô vô cùng hoảng sợ.
Nhờ vào ánh trăng mênh mông chiếu vào, cô lờ mờ nhìn thấy người đàn ông ấy đang cầm một cây gậy tựa như gậy đánh golf.
"Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô ngoan ngoãn thì tôi có thể cưới cô. Thế nhưng tại sao cô cứ phải rước bực vào thân mà đụng đến Sơ Tuyết vậy? Hả?"
Khi người đàn ông vừa dứt lời, cây gậy đánh golf cũng vung thẳng xuống nện lên xương ống chân.
"A!"
Anh dùng sức mười phần, cô lại chịu đau đớn gấp trăm lần.
"Cảnh Nam... Em không có..."
Chân trái đau đến thấu xương. Vì sợ hãi nên cô phải lùi về sau một chút. Tiếc rằng vì chân đang bị thương nên cô cứng ngắc không cử động được.
Người đàn ông vứt cây gậy đánh golf đã bị uốn cong đi, anh lạnh lùng nhìn dáng vẻ thoi thóp của cô: "Mặc Tinh, cái chân này là cô bồi thường cho Sơ Tuyết, tôi sẽ giữ lại cái mạng của cô. Nhưng cô hãy nhớ rằng, món nợ này vẫn chưa tính xong đâu."
Cô ôm chặt lấy chính mình, run lẩy bẩy.
Mọi thứ trước mắt cô dần dần bị bao trùm bởi bóng tối. Trước khi nhắm mắt, cô mơ màng nhìn thấy anh nhấc điện thoại lên gọi: "Nói với người nhà họ Mặc rằng Mặc Tinh cố ý giết người không thành, để cho bọn họ tự quyết định xem nên bảo vệ cô ta hay là bảo vệ tập đoàn Mặc Thị."
Mặc Tình khẽ mỉm cười, cô đã quá mệt mỏi rồi. Cô nghĩ rằng, liệu cô chết đi thì có phải mọi người đều hài lòng?
Hai năm sau.
Vào ngày Đông chí lạnh buốt, Thành phố B cuối cùng cũng đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Mới sáng sớm, cổng lớn của trại tạm giam vùng ngoại ô Đông Thành đã mở ra.
Một người phụ nữ với vóc dáng gầy yếu đi ra từ bên trong, có lẽ vì phần chân có vấn đề nên cô đi không được nhanh cho lắm.
Những bông tuyết trắng lả tả rơi xuống, người phụ nữ ấy ngẩng đầu lên. Nếu bỏ qua những vết sẹo nông sâu trên mặt thì có thể thấy đó là một gương mặt trẻ trung xinh đẹp.
Với thời tiết thế này, bến xe công cộng cũng không có nhiều chuyến xe. Xe buýt phải giảm từ một tiếng một chuyến xuống còn hai ba tiếng mới có một chiếc.
Vận may của cô lại không tốt lắm. Năm phút trước khi cô ra khỏi trại tạm giam, một chiếc xe buýt vừa mới rời đi.
Vì vậy bây giờ cô phải đợi ở bên đường khoảng hai đến ba tiếng nữa.
Cô sờ lên chiếc áo sơ mi trắng trên người mình, chân mày khẽ nhíu lại. Ngay cả vết sẹo hình trăng lưỡi liềm ở đầu lông mày cũng nhíu lại theo.
Năm đó, khi cô vào trại tạm giam thì trời vẫn là mùa xuân. Thật không ngờ rằng, khi cô đi ra thì trời đã vào đông.
Cô đứng dưới biển báo dừng của trạm xe buýt, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía trại tạm giam đã giam cầm mình trong suốt hai năm qua. Bên trên bức tường màu trắng xanh của trạm ghi tám chữ lớn: "Cải tạo thật tốt, lần nữa làm người".
Bỗng nhiên cô không kìm được mà bật cười.
Trong hai năm qua, ngày nào cô cũng nhìn thấy những chữ như này biết bao nhiêu lần. Nhưng đi ra khỏi nơi này, liệu có có cơ hội làm người một lần nữa sao?
Mặc Tinh suy nghĩ miên man trong cái giá lạnh. Mãi đến khi bị trận gió tuyết thổi ra từ chiếc xe buýt cắt ngang dòng suy nghĩ, cô mới xoa nhẹ cái chân đang vô cùng đau nhức rồi đi lên xe.
Cô chỉ có một chiếc điện thoại di động cũ đã lỗi thời và mười mấy đồng tiền lẻ mà người quản giáo tốt bụng ở trong trại tạm giam lén đã lút đưa cho mình. Cô bỏ tiền vào, ngồi ngay ngắn ở ghế ngồi phía sau.
Chuyến xe buýt này là chuyến xe duy nhất đi từ trung tâm thành phố đến nhà tù, vậy nên trên xe chỉ có mỗi một hành khách là Mặc Tinh. Dọc đường đi, cô bám chặt lấy cửa sổ, giống như có nhìn thế nào cũng không đủ.
Hoá ra trong hai năm qua, thành phố này đã thay đổi nhiều đến như vậy.