Phương Khải Dực không về nhà, anh chạy thẳng đến Bạch Ưng để giải quyết chuyện của Tang Thuận, nên không biết chuyện cô bị ba mình phạt quỳ trước phòng thờ của Bạch Gia.
Nếu anh biết được dù có bị đánh chết anh cũng sẽ chạy đến đó tìm cô.
Bạch Tĩnh Anh chính là kiên định cô quỳ gối tấp lưng nhỏ bé thẳng tấp, nếu cô buông bỏ Phương Khải Dực biết thế nào? anh chắc chắn sẽ chạy đến đây để ba cô đánh.
Gương mặt cô không lộ ra một chút biểu cảm gì, ngay cả mẹ cô cũng không nhìn nổi nữa mà chạy lại chổ cô, nếu bây giờ cô chịu cầu xin ba cô chắc chắn ông ấy sẽ bỏ qua, sẽ không phạt nặng thế này.
Mẹ cô đi vào, nhìn cô bà không kìm chế được mà rơi nước mắt “ Bảo bối! Con xin lỗi ba con đi được không? đừng làm trái lời ba nữa, chắc chắn ông ấy sẽ bỏ qua cho con mà ”.
Cô đưa mắt nhìn bà, đôi tay nhỏ ôm bà vào lòng, nhìn mẹ khóc như vậy cô cũng sót lắm chứ “ Mẹ đừng lo con không sao đâu, nếu con cầu xin ông ấy, ông ấy sẽ bỏ qua cho con, nhưng sẽ không bỏ qua cho anh ấy ”.
“ Chúng ta từ từ khuyên nhủ ông ấy được không? bảo bối con đừng như vậy nữa ” Mẹ cô khóc nước mắt rơi đầy trên gương mặt của bà.
Dùng tay lau đi nước mắt cho mẹ mình Bạch Tĩnh Anh mỉm cười nhìn bà, cô vẫn sẽ quỳ, đến khi nào ông ấy chấp nhận bỏ qua cho anh thì thôi “ Mẹ! ”.
“ Mẹ cũng biết từ bé con đã thích anh ấy, lớn lên chỉ mong có thể gả cho anh ấy, tụi con có nhiều hiểu lầm như vậy, vừa mới có chút tiến triển con không muốn buông bỏ ” Anh không ngại nguy hiểm cứu lấy cô, cô cũng không thể bỏ mặt anh, cô từ bé đã thích anh, chưa từng ngừng thích anh.
Với cô anh chính là duy nhất.
“ Mẹ! mẹ ra ngoài đi nếu không ba lại không vui ” Cô nhìn mẹ mình giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, cô không muốn liên lụy đến bà, vì hơn ai hết cô từng thấy ba cô tức giận với Bạch Tử Dương, ông ấy rất đáng sợ.
Cô quỳ hơn cả ba canh giờ, ngay cả Bạch Tử Dương đứng từ xa cũng đã thấy xót, điện thoại của cô cũng bị ba cô tịch thu bỏ vào ngăn tủ kéo, Tử Dương lại không có số điện thoại của Phương Khải Dực càng không thể báo cho anh.
Hai chân đã rất mõi, còn rất đau nữa, nhưng cô không buông bỏ chính là không buông bỏ.
Đến tận chiều tối Bạch Tĩnh Anh vẫn còn quỳ, nhưng lúc này Bạch Á Đông đã có chút nguôi giận, nhưng chẳng ai dám lên tiếng, bữa cơm tối không hề có mặt của Bạch Tĩnh Anh.
Tử Dương cũng không vui cậu ăn nhanh xong liền về phòng.
Mãi cho đến khi bữa cơm kết thúc, Lão Bạch mới gọi cậu xuống nhà, bảo cậu lên nhà trên gọi Tĩnh Anh về phòng nghĩ ngơi, ông nhận ra tình yêu của con gái ông quá lớn, con bé trưởng thành rồi.
Nhưng ông cũng không thể giao con bé cho Phương Khải Dực, thằng nhóc đó rất ưu tú nhưng cũng đồng nghĩa với việc có nhiều kẻ thù, ông từng trải ông hiểu rõ hơn ai hết, kẻ thù sẽ nhắm vào điểm yếu nhưng điểm yếu của người đàn ông chính là người phụ nữ của họ.
Bạch Tử Dương nghe ông ấy nói xong mừng như được mùa.
“ Chị! Chúng ta về phòng thôi, đừng cố chịu đựng nữa, ông ấy đã nguôi giận rồi, chúng ta từ từ tìm cách khuyên nhủ được không? ” Giọng của Bạch Tử Dương run run khi nhìn thấy hai hốc mắt của Bạch Tĩnh Anh ửng đỏ.
Cậu dìu cô về phòng Bạch Tĩnh Anh cũng không nói một lời nào, từ đầu đến cuối điều im lặng, một câu than vãn cũng không có, khiến cho sự bất an trong lòng Bạch Tử Dương càng dân lên cao.
Bạch Tĩnh Anh về đến phòng cô ngâm mình trong bồn tắm, vô cùng mệt mỏi, hai đầu gối đau rát không chịu được khiến cô bật khóc, cô không mở đèn phòng, tắm xong liền lên giường nằm.
Con gấu bông nhỏ nằm trong lòng cô, đây là món quà mà Phương Khải Dực đã tặng cho cô, mỗi ngày đều phải ôm, cô đi đâu liền mang theo nó không rời nửa bước.
Đột nhiên ngoài cửa sổ có tiếng động, là tiếng gõ vào cánh cửa kính.
“ Cộc…cộc…cộc ”.
Phương Khải Dực vì không gọi được cho cô, nhắn tin cũng chẳng thấy trả lời nên anh mới cả gan mà nhờ Tiêu Soái đưa đến đây, không thể vào bằng cửa chính nên anh đành dùng toàn bộ sức bình sinh mà leo rào.
Cũng may phòng cô ở lầu một nên cũng không cao lắm, nên anh mới leo lên đây, trên gương mặt tràn đầy sự lo lắng vì không gọi được cho cô.
Tĩnh Anh có chút hoang mang bật đèn lên, bên ngoài liền hiện ra bóng dáng quen thuộc của anh, trong lòng đột nhiên đau nhói, cô mặc kệ chân đau mà chạy đến mở cửa sổ ra.
Phương Khải Dực leo vào phòng cô đóng lại cửa sổ còn chưa kịp định hình thì cô đã nhàu vào lòng ôm lấy anh rất chặt, dường như chú chó nhỏ chịu uất ức mà nấc lên.
“ Bảo bối! em sao vậy! bị ba mắng sao? ” Anh vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng, vô cùng dịu dàng hỏi.
Cô vẫn đứng yên ôm lấy anh, được một lúc anh không chịu nổi nữa liền nâng mặt cô lên nhìn thẳng vào mắt của mình, anh nhìn thấy đôi mắt đỏ vì khóc, nhìn thấy vẻ mặt chịu uất ức của cô.
Trái tim đột nhiên trở nên đau nhói không chịu được “ Nói anh nghe, đã xảy ra chuyện gì ” anh ôm lấy cô đi lại giường đặt cô ngồi lên giường.
Anh ngồi xổm dưới nền, ngẩn đầu nhìn cô.
“ Anh sao lại chạy đến đây, lỡ như ông ấy biết sẽ không tha cho anh ” Bạch Tĩnh Anh cố gắng bình tĩnh hỏi anh.
Phương Khải Dực mỉm cười dịu dàng “ Không gọi được, nhắn tin cũng không trả lời không yên tâm nên chạy đến đây tìm em ”
Đột nhiên cô vì vậy mà lại oà khóc lên, vừa khóc vừa nói “ Khải Dực! em biết phải làm sao đây, ba em ông ấy không chịu bỏ qua hức…hức… ”.
“ Chúng ta vừa mới tiến triển, em không muốn mất anh đâu hức…hức ” Bạch Tĩnh Anh khóc nấc lên, cô khóc một cách đáng thương.
Từ nảy đến giờ trước mặt mẹ cô không khóc, trước mặt Tử Dương cũng không rơi giọt nước mắt, vậy mà giây phút nhìn thấy anh ở ngoài cửa sổ đã không kìm lòng được mà muốn oà khóc thật lớn.
Phương Khải Dực hiểu ra vấn đề, xem ra lần này chú ấy tức giận không ít “ Ngoan không sao, bảo bối đừng khóc đợi anh, anh nhất định sẽ nói chuyện rõ ràng với ông ấy, sẽ không bỏ mặt em ” anh ôm cô vào lòng, cẩn thận mà vỗ về từng chút một, đây là lần đầu anh nhìn thấy cô dưới bộ dạng này.
Sau này anh nhất định sẽ không bao giờ để cô chịu uất ức dù chỉ một chút.
Bạch Tĩnh Anh ôm lấy anh, anh hôn lên má cô nhẹ nhàng mà cưng chiều, hôn lên mắt cô không muốn cô rơi thêm một giọt lệ nào nữa, ở trong lòng anh cô cảm thấy an toàn đến lạ, cũng như ngày rơi xuống hầm, đối mặt với sự đe doạ của Tang Thuận, chỉ cần anh nắm lấy tay cô, cô mộ chút sợ hãi cũng không cảm thấy nữa.
“ Khải Dực! Chân em rất đau, vì bênh anh mà em bị ông ấy phạt quỳ ba canh giờ, vậy nên sau này phải đối xử với em thật tốt, không được làm em buồn ” Giọng cô ở trong lòng anh phát ra, cô vùi mặt vào người anh.
Đôi mắt anh di chuyển xuống hai đầu gối đỏ của cô, lòng đau như cắt “ Được! sau này nhất định không để bảo bối thiệt thòi ”.
“ Ngoan! Anh tìm thuốc bôi cho em ” Phương Khải Dực hôn lên môi cô rồi nói.
Anh tìm hộp cứu thương lấy ra một típ thuốc cùng thuốc khử trùng, bàn tay mạnh mẽ nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng vì sợ cô đau, cô chậm rãi từng chút từng chút một.
Đôi mắt dịu dàng nhìn anh chăm sóc mình, cô vui vẻ đến mức quên đi nổi đau trên chân.
Bôi thuốc cho cô xong, anh lại không nỡ rời xa cô, anh lưu luyến không muốn rời đi, Bạch Tĩnh Anh khoá chốt cửa lại, đề phòng bên ngoài vào một cách bất ngờ.
“ Anh muốn ngủ lại thì sáng mai phải rời đi rất sớm, để ba em biết đừng nói là đánh gãy chân anh, ngay cả cái mạng này của em cũng không giữ nổi đâu ” Cô mỉm cười chỉ vào người anh, tâm trạng có chút tốt lên.
Phương Khải Dực nghe cô nói hai mắt sáng rực, bật cười “ Được! được! đợi em ngủ rồi anh sẽ về ”.
Anh để cô nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn lại, anh kéo cô ôm vào lòng mình, bao nhiêu sự yêu thuở điều dành cho cô, anh thô bạo, anh khó chịu, anh không để ý được nhiều như vậy, nhưng bao nhiêu sự dịu dàng mà anh có được điều dành cho một mình cô.
Nằm ở trong lòng anh Bạch Tĩnh Anh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, đôi môi nhỏ của cô nhìn thấy chỉ muốn cắn mút một cái, vòng tay qua eo cô mà siết chặt.
Anh vẫn nhìn cô, đôi mắt cưng chiều dành cho cô, anh thật không ngờ lần này chú ấy giận đến mức phạt cô quỳ ba canh giờ.
Không thể tưởng tượng được lúc đó bảo bối của anh đã chịu đựng nhiều như thế nào, càng nghĩ trái tim càng đau, anh đau lòng cho cô, vì sai lầm của anh mà lại gây ra nhiều chuyện về sau như vậy.
“ Bảo bối! đợi anh, dù ông ấy có đánh gãy chân anh, anh cũng sẽ không để em chịu thiệt ”.