Trong đầu cô vẫn luôn có ý nghĩ muốn ly hôn nhưng sau khi thấy gương mặt đáng sợ của hắn lần đó cô lại không dám nói nữa.
Cô chỉ có thể làm mặt lạnh cả ngày, nói chuyện với ai cũng không cười.
Mấy cô giúp việc thấy lạ nên thường xuyên đem chuyện này ra bàn tán và quản gia Lý vô tình nghe được.
Ông ấy cũng cảm thấy lạ về chuyện này nhưng không biết có nên báo với thiếu gia hay không? Kết quả là chưa kịp báo đã bị Hàn Thiên Vũ gọi lên phòng sách hỏi.
-Ông có thấy Lãnh Nguyệt Ân giống bị ấm đầu lắm không?
-Thiếu gia, chuyện này tôi cũng không biết phải nói sao nữa.
Hai mắt Hàn Thiên VŨ vẫn dán chặt vào màn hình laptop.
Phát hiện khuôn mặt cô đang xử lý hồ sơ bỗng chốc lại nhăn nhó không vui.
Bình thường hắn thấy cô rất hay cười, cho dù trước đây bị hắn nói những lời cay nghiệt cũng không bao giờ có cái dáng vẻ như vậy.
Suy đi nghĩ lại, hắn chỉ có thể kết luận rằng cô đã bị ấm đầu rồi.
-Thiếu gia, hay để tôi đi hỏi thiếu phu nhân?
-Thôi khỏi.
Da mặt hắn cũng đâu dày đến ức đó.
Suy nghĩ một lúc, những ngón tay thon dài hạ xuống gõ một dòng chữ thật dài.
Quản gia Lý đứng cạnh đương nhiên nhìn thấy rõ dòng chữ kia nhưng chẳng dám làm gì ngoài nhịn cười.
"Làm cách nào để phụ nữ vui vẻ?" Gõ xong, cảm thấy không đúng liền xóa đi gõ lại thành "Làm cách nào để phụ nữ vui vẻ khi bị ấm đầu?".
-Thiếu gia, tôi đi làm việc.
Quản gia Lý nói rồi bước ra phía cửa, cũng không quan tâm hắn đã cho phép hay chưa.
Được rồi, giờ phút này người chưa từng thật sự nói chuyện yêu đương như thiếu của ông đang nghiêm túc, cứ làm ông thấy sờ sợ.
Nhưng mà thiếu gia của tôi ơi, mớ thông tin trên mạng có thể tùy tiện tin sao? Quá trình nghiên cứu của Hàn Thiên Vũ sau đó, quản gia Lý quả thật không muốn nghĩ tới.
Trước kia người đàn ông này không bao giờ cần phải lấy lòng phụ nữ, phất nhẹ tay liền có một đám người lao vào ôm ấp hắn.
Cho nên bây giờ bị Nguyệt Ân lạnh nhạt đột nhiên lại có chút lúng túng.
Hắn gọi điện thoại sai người mang đến chút đồ sau đó đi thẳng sang phòng làm việc của cô.
Thấy có người vào, cô vội ngẩng đầu lên định hỏi tại sao không có sự cho phép của cô mà đã vào phòng nhưng đập vào mắt lại là khuôn mặt đẹp trai của hắn.
Cô chỉ lướt qua rồi lại tập trung vào công việc.
-Cho em 15 phút chuẩn bị, có việc cần làm.
Người đàn ông nhàn nhạt ra lệnh, sau đó xoay người đi ra ngoài, thái độ cao ngạo đáng ghét này quả thật làm cô giận đến tím mặt.
Suốt ngày chỉ biết bày ra dáng vẻ lạnh lùng, chỉ cần nhìn mặt anh ta là đã thấy ghét.
Cô xếp gọn đống hồ sơ bên cạnh lại, gập laptop xuống rồi thong thả đi chuẩn bị.
15 phút sao? Vậy anh đợi tôi 30 phút đi.
Mang tâm trạng đắc ý đi chuẩn bị, lúc ra ngoài, đột nhiên phát hiện trên bàn có một hộp quà màu trắng kèm theo tờ giấy note nho nhỏ.
Cô cầm lên xem qua liền choáng váng.
Anh ta bị ấm đầu sao?
"Mặc vào rồi xuống sảnh.
Tôi đợi em."
Không ai dạy anh ta cách ứng xử như thế nào mới là lịch sự à? Tặng quà kiểu này chưa bị người khác chửi vào mặt đã may lắm rồi.
Cô cắn môi, hung hăng mở nắp hộp ra, chỉ thấy bên trong có một cái quần xanh nhạt và một cái áo thun trắng được xếp ngay ngắn, chất liệu vải vô cùng mềm mại.
Hắn cũng biết chọn đồ đấy chứ.
Mặc dù kết hôn chưa lâu, nhưng hắn ta dường như rất hiểu sở thích của cô, thường thường đều chọn những quần áo đơn giản thoải mái, nghĩ đến lại có chút cảm động.
Nhưng không có nghĩa là sẽ chấp nhận cho mấy hành động trước đây của hắn.
Hàn Thiên Vũ đợi gần 30 phút mới thấy cô chậm chạp đi xuống không khỏi nhăn mày.
Nhưng nghĩ lại dạo này cô vẫn bị ấm đầu, đành đem sự khó chịu vừa mới nhú mầm lên kéo đứt ngay lập tức.
-Chúng ta ra ngoài.
Hắn nói, đưa tay về phía cô.
Cô nhìn bàn tay thon dài trước mắt, lại nhìn áo thun trắng bao lấy nửa trên thân hình cường tráng của anh, trái tim nhỏ chợt đập loạn lần thứ n.
Người này bình thường luôn mặc đồ vest, dáng vẻ cao ngạo khó gần, nhưng thay vào quần áo đơn giản liền biến thành một soái ca ôn hòa, làm cho ánh mắt của cô lấp lánh không thôi.
Nhưng mà bọn họ mặc đồ đôi sao? Cô không có bị quáng gà chứ?
-Anh...Anh bị ấm đầu thật sao?
Cô kéo khóe miệng, không tự chủ được hỏi một câu khá là ngớ ngẩn.
Nói xong mới nghĩ lại mình thật ngu ngốc, chẳng phải hắn nói có việc phải ra ngoài sao? Như vậy, nói không chừng mặc đồ đôi là để chuẩn bị diễn một màn kịch cho cánh báo chí xem.
Bàn tay Hàn Thiên Vũ đang ở giữa không trung rõ ràng hơi run lên nhè nhẹ, đúng lúc hắn giận dữ định rụt tay về thì lại cảm giác được một đôi tay mềm mại nắm lấy những ngón tay thon dài của mình, bên tai vang lên thanh âm ngọt ngào dễ nghe.
-Xin lỗi, em hơi sốc vì hình tượng mới mẻ này của anh.
Mặc dù không hiểu người này muốn làm gì, nhưng cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho mọi rủi ro rồi.
Cô hít một hơi, thẳng lưng sóng vai cùng hắn bước ra ngoài.
Biểu hiện rất bình tĩnh khiến hắn hơi bất ngờ.
Người con gái này rốt cuộc còn bao nhiêu thứ hắn không hiểu đây.
Mở cửa xe cho cô xong hắn tự mình ngồi vào ghế lái.
Cô miễn cưỡng hỏi:
-Chúng ta đi đâu vậy?
Hắn nghe xong câu hỏi, thân thể có chút không yên hơi nghiêng về phía bên trái, thật lâu sau đó, ngay khi cô cho rằng hắn sẽ không trả lời mình thì một âm thanh trầm ấm vang lên bên tai.
-Chúng ta đi hẹn hò.
-Ồ, bất ngờ đấy.
Đi đâu?
-Em muốn đi đâu?
-Tùy anh.
Cô cũng không biết trả lời Hàn Thiên Vũ như thế nào nữa, hắn muốn đưa cô đi đâu cũng được.
Dù gì chủ ý hẹn hò cũng là của hắn cả.
END CHAP 28.