Lúc Ôn Hoàn đi từ toilet ra Lục Thần đang đứng ở trước bệ cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, nghe tiếng động liền xoay đầu thì thấy Ôn Hoàn đứng trước cửa nhà vệ sinh, lúc ánh mắt nhìn thấy trong tay cô cầm một túi băng vệ sinh lớn mặt liền hiện lên vẻ lúng túng, mắt vội liếc sang chỗ khác.
Ôn Hoàn không bỏ lỡ vẻ không được tự nhiên hiện trên mặt anh, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, cố ý mang bọc to băng vệ sinh kia bước tới giơ ra trước mặt anh nói: "Băng vệ sinh trong siêu thị giảm giá à mà anh mua nhiều như vậy?!"
Mua nhiều như vậy đoán chừng sau này một năm không cần mua mà vẫn không dùng hết.
"Anh lấy đồ xong liền đi ngay, đâu có quan tâm nhiều như vậy." Một người đàn ông đi mua băng vệ sinh đã là chuyện xấu hổ nói không ra lời rồi, cho nên sau khi thả vào trong giỏ hàng, lúc chờ tính tiền mới phát hiện ra mình lại vơ nhiều như vậy, lúc ấy không thể đem bỏ lại được nữa chỉ có thể kiên trì thanh toán hết chỗ này.
Nhớ lại vừa rồi lúc tính tiền ở siêu thị, nhân viên thu ngân kia nhìn anh chằm chằm hồi lâu, ánh mắt kia giống như là nhìn kẻ cuồng sex.
Ôn Hoàn bật cười, có thể tưởng tượng lúc đó anh xấu hổ và buồn bực như thế nào, đem bọc băng vệ sinh đặt ở một bên, tiến lên chủ động ôm lấy anh, tay vòng quanh hông của anh, đầu tựa vào lồng ngực của anh, nhẹ nhàng kêu tên anh: "Lục Thần."
"Hử?" Lục Thần nhẹ giọng trả lời, giang tay bao bọc quanh cô, cằm tựa vào đỉnh đầu của cô.
"Cám ơn anh." Không chỉ cảm ơn anh vừa rồi vì mình đi mua băng vệ sinh mà còn muốn cảm ơn anh ngày hôm nay đã mang cô đến bãi biển này, cô đã rất lâu rồi không có ngày nào thoải mái nhẹ nhõm như hôm nay.
Lục Thần nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, hỏi: "Cám ơn anh cái gì?"
Ôn Hoàn không nói gì chỉ lắc đầu dựa ở trong ngực anh, khóe miệng gợn lên nụ cười.
Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, Lục Thần đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền mở miệng nói: "Nhóc con, thương lượng với em chuyện này."
"Ừm?" Ôn Hoàn khó hiểu nhô ra từ trong ngực của anh, bình tĩnh nhìn anh hỏi: "Thương lượng cái gì?"
Lục Thần cũng nhìn cô, giơ tay cưng chiều nhéo mũi của cô, nói: "Sau này không được gọi Lục Thần Lục Thần nữa!" So với nói là thương lượng không bằng nói thẳng ra là ra lệnh hơn!
Ôn Hoàn sửng sốt nhìn anh hỏi: "Vậy gọi là gì?"
"Tự em nghĩ đi!" Gõ đầu cô một cái, người nào đó nói: "Chồng của mình nên gọi là gì cũng không biết sao?"
Ôn Hoàn xoa xoa trán, miệng lẩm bẩm nói: "Không phải gọi anh là Lục Thần sao, không đúng chỗ nào chứ." Người này sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện xưng hô, gọi anh là Lục Thần cũng không sai mà!
"Nào có ai gọi chồng mình mà mang cả họ tên ra kêu như vậy không?!" Người nào đó bất mãn nói.
"Anh cũng gọi cả họ tên em là Ôn Hoàn mà!"
"Anh gọi em là Tiểu Hoàn." Người nào đó rất ngây thơ sửa lời, chuyện xưng hô này là vấn đề anh đã bất mãn rất lâu rồi, giữa vợ chồng mà mang cả họ tên ra gọi như vậy dù thế nào cũng cảm thấy không thân mật, có vẻ rất xa lạ.
Ôn Hoàn nhìn anh một lúc lâu mới lên tiếng: "Vậy sau này em cũng gọi anh là Lục Tiểu Thần?"
Nghe vậy khóe miệng Lục Thần liền co quắp.
Thấy dáng vẻ của anh, Ôn Hoàn lại cố ý kêu vài tiếng: "Lục Tiểu Thần, Lục Tiểu Thần, Lục Tiểu Thần..."
Lục Thần ôm cô vào trong lòng, cố ý cắn cô một nhát, nghiến răng nói: "Nhóc con xấu xa, em cố ý chọc giận anh."
Thật ra anh không dám cắn đau cô nhưng khiến cho cô hơi ngứa ngáy, rụt cổ trốn tránh anh, vừa cười vừa nói: "Được rồi, được rồi, anh không thích em sẽ không gọi anh là Lục Tiểu Thần nữa, không gọi nữa, không gọi nữa."
Lúc này Lục Thần mới buông cô ra, nhưng vẫn cố ý cúi đầu xuống cắn chóp mũi của cô.
Ôn Hoàn nhíu mày vì bị anh cắn hơi đau, nhớ tới cô bé bán đèn Khổng Minh buổi tối, trong đầu liền nảy ra ý xấu nói: "Vậy sau này em sẽ gọi anh là chú, dù sao người ta cũng nói anh nhìn so với em lớn tuổi hơn rất nhiều."
"Tiểu Hoàn, anh thấy em thật sự là ngứa da." Lục Thần nói xong liền giơ tay về phía cô: "Anh tới giúp em gãi là được."
"Ôi, đừng đừng..." Ôn Hoàn sợ hãi kêu lên, cô sợ nhất là nhột, người khác đụng một cái cũng không được: "Không đùa nữa, không đùa nữa, em cầu xin, em cầu xin."
Lúc này Lục Thần mới buông cô ra, nhìn cô bá đạo nói: "Cái gì mà Lục Tiểu Thần, cái gì mà chú, sau này gọi anh là ông xã, có biết hay không!"
Ôn Hoàn vội vã gật đầu, lớn tiếng nói: "Được rồi, thủ trưởng bảo kêu ông xã vậy sau này gọi là ông xã!"
Lúc này Lục Thần mới hài lòng gật đầu, giơ tay xoa xoa đầu cô: "Thế này mới giống."
Ôn Hoàn nhìn anh không khỏi buồn cười lắc đầu, có đôi khi Lục Thần thật sự giống như đứa bé ngây thơ.
Đến tối Ôn Hoàn nằm lăn đi lăn lại trằn trọc không yên, bụng dưới truyền tới cơn đau lâm râm khiến cô khó có thể đi vào giấc ngủ. Hầu như mỗi lần đến chu kỳ cô đều đau, đặc biệt là ngày đầu, mỗi lần đều phải dựa vào uống thuốc mới đỡ.
Nằm ở bên cạnh Lục Thần bị tiếng động của cô làm thức giấc, thấy cô khó chịu khẽ rên hừ hừ vội đưa tay bật đèn thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đau đến nỗi hơi trắng bệch ra.
Dịch người sang khẽ sờ mặt của cô, có phần lo lắng hỏi: "Nhóc con, em làm sao vậy?"
Ôn Hoàn mở hẳn mắt ra, có phần mệt mỏi nhếch môi, lắc đầu nói: "Không sao."
"Mặt mũi trắng bệch còn nói không sao!" Lục Thần cau mày nhìn cô hơi đau lòng.
Ôn Hoàn lắc đầu nói: "Thực sự không sao, đau sinh lí mà thôi."
Thấy cô đau đớn như vậy, Lục Thần vẫn cảm thấy không yên tâm: "Anh đưa em đến bệnh viện." Nói rồi định giúp cô ngồi dậy.
"Thực sự không cần, nằm một chút là đỡ, anh mau ngủ đi." Ôn Hoàn kéo tay anh xuống, ấn vào bụng đang đau đớn khiến cho cô nhíu mày thật chặt.
Thấy cô như vậy Lục Thần đâu còn ngủ được nữa, vươn tay đặt vào bụng của cô, nhẹ nhàng xoa: "Đau lắm hả?"
Ôn Hoàn lắc đầu, nói còn hơi khó khăn: "Đỡ hơn rồi."
Lục Thần không biết cơn đau kỳ sinh lý của phụ nữ là đau như thế nào, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cau mày nhíu chặt trắng bệch của cô, anh rất đau lòng, so với lúc trước bị vỏ đạn lướt qua khi thực hành phóng đạn ở tầm xa còn đau hơn rất nhiều.
Đỡ cô nằm xuống một lần nữa, mình cũng nằm xuống bên cạnh cô, tay phải từ đầu đến cuối không rời khỏi bụng của cô, vẫn nhẹ nhàng xoa xoa, không có chút màu tình dục chỉ hi vọng cô có thể thoải mái hơn.
Bàn tay của Lục Thần rất to, tất nhiên cũng rất ấm áp, độ nóng của lòng bàn tay cách lớp quần áo truyền tới người Ôn Hoàn, nhiệt độ ấm áp đó thật sự xoa dịu cơn đau đớn kia đi rất nhiều.
Thấy nếp nhăn giữa hai chân mày cô giãn đi, Lục Thần khẽ hỏi: "Khá hơn chút nào chưa?"
Ôn Hoàn gật đầu: "Ừm."
Lúc này Lục Thần mới yên tâm, hôn xuống trán của cô nói: "Ngủ đi, anh ở đây."
Ôn Hoàn khẽ đáp, mí mắt thật sự có chút nặng nề, nặng đến nỗi cô không mở ra được, sau đó từ từ đi vào giấc ngủ.
Thấy cô ngủ lúc này Lục Thần mới xích người ra tắt điện, sau đó lại dịch người tới gần ôm cô vào lòng, tay từ đầu tới cuối vẫn nhẹ nhàng đặt ở trên bụng của cô.
Ngày hôm sau kế hoạch của hai người vốn là ở lại chơi thêm một ngày, sau đó đến sẩm tối thì lái xe về thành phố, nhưng bởi vì Ôn Hoàn đến ngày, cả người có phần mệt mỏi, mặt mũi cũng tái nhợt cho nên Lục Thần lập tức chuẩn bị quay về sớm.
Trên đường trở về Ôn Hoàn lại nhận được điện thoại của chị Lynda gọi tới, nói gửi bản thảo vào hòm thư của cô, là tài liệu về một bộ phim của Holywood sản xuất ở Trung Quốc đang tuyển vai, kêu cô dành thời gian xem qua, hai ngày nữa thì đi thử vai, nếu thành công là có thể thuận lợi tiến vào Holywood, bước vào con đường quốc tế.
Ôn Hoàn cũng không hăng hái, cô vốn không thích cuộc sống muôn màu muôn vẻ, tiến vào thị trường quốc tế hay gì đó cô chưa từng nghĩ tới, nhưng ngại vì cô và Lynda vẫn còn hợp đồng nên cô đồng ý, sau khi trở về sẽ xem thật kỹ.
Cúp điện thoại, Lục Thần ở bên cạnh cau mày hỏi: "Hợp đồng của em còn đến khi nào?"
"Sang tháng 2 năm sau." Ôn Hoàn khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
"Sau khi hết đừng ký nữa, dù sao em cũng không thích." Anh nhớ lần trước theo cô tới buổi tiệc từ thiện kia, anh vẫn để ý từng nhất cử nhất động của cô, anh nhận ra cô cũng không thích và không quen đối phó với những người đó, nụ cười trên khóe môi đều mang theo vẻ hời hợt.
Ôn Hoàn cũng không hỏi anh vì sao, chỉ gật đầu nói: "Được, đến lúc đó để cho anh nuôi em."
"Đó là đương nhiên." Vợ của mình không nuôi còn để cho người khác nuôi hay sao!
Ôn Hoàn cười, trên mặt mang theo cảm giác thỏa mãn.
Cơn đau kỳ sinh lý của Ôn Hoàn ròng rã hai ngày, lần này cho dù đến vẫn bệnh viện lấy thuốc uống dường như cũng không có hiệu quả mấy. Nhìn cô bấm bụng, cả người mệt mỏi, Lục Thần hận người đau không phải là mình.
Nhưng dù sao cũng không thể thay cô chịu phần đau đớn kia, Lục Thần lên mạng tra tài liệu xem có biện pháp gì có thể giảm bớt cơn đau kia đi không, nào là ca-cao nóng, nào là trà đường đỏ anh đều thử hết, dù sao chỉ cần có thể làm cho cô thoải mái là được.
Cơn đau hoành hành hai ngày cuối cùng cũng từ từ rút đi, hai ngày này Ôn Hoàn bị giày vò không thể nào ngủ ngon rốt cuộc ngủ trong lòng Lục Thần một giấc đến tận sáng.
Mở mắt ra thấy lông mày người nào đó, lúc đầu Ôn Hoàn không còn ngây ngốc như mấy ngày đầu, theo bản năng bày ra nụ cười chào hỏi anh, sau đó không ngoài suy đoán anh nghiêng người tới hôn ngay lên môi cô, cũng không quan tâm hai người vẫn còn chưa rời giường rửa mặt.
Ôn Hoàn cảm thấy thói quen như vậy thật sự là thứ đáng sợ nhất, chưa được bao lâu cô gần như đã thành thói quen buổi sáng tỉnh lại bên cạnh sinh ra thêm một người đàn ông, cũng quen chào hỏi buổi sáng như thế này giữa hai người.
Một lúc lâu sau Lục Thần mới buông cô ra, đầu cụng vào trán cô, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô hỏi: "Đỡ hơn chưa?"
Ôn Hoàn mạnh mẽ gật đầu: "Ừm, tốt rồi."
Lúc này Lục Thần mới yên tâm, khẽ vỗ nhẹ cô một cái nói: "Dậy rửa mặt sau đó xuống dưới nhà ăn sáng."
Ôn Hoàn gật đầu, xoay người chuẩn bị đứng dậy, thực ra cô vốn không ăn sáng nhưng cô mới nói ra miệng đã bị ánh mắt nghiêm nghị của anh trừng cho một cái, hù dọa cô khống dám... nói không ăn.
Nhưng ngày hôm nay Ôn Hoàn mới từ trên giường đứng dậy chuẩn bị đi vào toilet thì điện thoại đặt ở đầu giường vang lên, là chị Lynda gọi tới.
Đưa tay bấm phím nhận, còn không đợi Ôn Hoàn kịp mở miệng, chị Lynda bên kia điện thoại đã vội nói: "Ôn Hoàn, mau mở máy tính ra."