Chương 800:
“Thiếu tướng á?!” Miêu Vân Tiêu hít một hơi mạnh, “Vậy chẳng phải là quân hàm của anh ấy còn cao hơn cả dượng sao? Nhưng nhìn dáng vẻ của anh ấy, chưa đến ba mươi tuổi phải không chị?”
“… Cho nên mới là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất đấy!” Hai tay Từ Phiêu Hồng chống cằm đặt lên bàn cafe, biểu cảm trêи gương mặt đang cực kì mơ mộng. “Chị họ, lúc chị nói đến anh ấy, trông ngọt ngào thật đấy!” Miêu Vân Tiêu mỉm cười vuốt gương mặt, trêu Từ Phiêu Hồng, “Nếu chị thích anh ấy thì cứ theo đuổi đi. Em nghĩ dượng chắc chắc sẽ đồng ý thôi.”
“Đâu chỉ đồng ý?” Từ Phiêu Hồng đỏ mặt, “Thượng tướng Quý và vợ bác ấy nói muốn trêи tổ chức ra mặt, làm mai cho chị và anh ấy cơ…”
“A?! Thật ấy ạ? Thế thì tốt quá rồi!” Miêu Vân Tiêu vui vẻ tới nỗi muốn nhảy cả lên, thậm chí còn vui hơn cả việc cô ta tự tìm bạn trai cho mình nữa.
“Suỵt, em đừng làm ồn, ba mươi chưa phải là Tết mà.” Từ Phiêu Hồng vội vã đưa tay ra bịt miệng Miêu Vân Tiêu, “Em đừng có mà nhiều chuyện, nếu để chị biết được, chị không tha cho em đâu.”
“Vâng vâng, em đảm bảo bây giờ sẽ không nói.” Miêu Vân Tiêu cười nói, “Nếu như hai người thành rồi thì cũng không thể không cho em nói chứ?”
“Chị nói không lại em rồi đấy, cô luật sư tài ba của tôi ơi!” Tâm trạng của Từ Phiêu Hồng rất tốt, cô ta đẩy đĩa bánh xếp của mình cho Miêu Vân Tiêu.
“Nhưng vừa nãy sao cô Tạ đó lại cùng ba đi gặp Thiếu tướng Hoắc nhỉ? Trông có vẻ là lạ, giống như đi gặp người lớn trong nhà ấy…” Miêu Vân Tiêu nhớ lại tình cảnh lúc nãy, tinh nghịch thè lưỡi ra, không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy vui vẻ lạ thường.
“Chắc chỉ là tình cờ gặp thôi, đâu có giống gặp người lớn trong nhà chứ?” Từ Phiêu Hồng không cho là như vậy, “Nếu như gặp người lớn trong nhà thì phải gặp ở nhà chứ, sao lại hẹn ở quán cafe? Chẳng lẽ trong nhà có gì phải che giấu à?”
“Chị họ, tài ăn nói của chị còn giỏi hơn cả luật sư, em mới nói không lại chị!” Miêu Vân Tiêu che miệng cười, “Chị nói rất có lý, cho dù gặp người lớn thì như thế này cũng không đủ chân thành.”
“Thế mới đúng chứ, ba chị thường nói, nhìn người nhìn chuyện không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, phải nhìn vào bản chất của hiện tượng.” Từ Phiêu Hồng mỉm cười nói, cô ta cùng Miêu Vân Tiêu đi đến vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Xuyên qua cửa sổ, họ vừa khéo có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng và hai ba con Tạ Đức Chiêu, Tạ Thanh Ảnh vẫn chưa rời khỏi, họ đứng bên một con đường nhỏ có bóng râm cạnh quán cafe. Ánh sáng màu vàng xuyên qua các chạc cây, chiếu lên gương mặt của người dưới gốc cây.
Nam thanh nữ tú bổ trợ cho nhau, tựa như một bức tranh sơn dầu đẹp nhất.
Từ Phiêu Hồng bỗng im lặng, cúi đầu xem thực đơn, tìm chút gì đó để ăn.
Miêu Vân Tiêu lại lặng lẽ lấy điện thoại ra, chụp lại cảnh tượng trông rất ấm áp và hòa hợp dưới tán cây ấy.
Hoắc Thiệu Hằng cúi người lặng lẽ nhìn Tạ Thanh Ảnh đang khẽ ngước lên, Tạ Đức Chiêu đứng bên cạnh mỉm cười, dáng vẻ vui mừng như chuyện sắp thành.
Mặc dù dưới đèn đường trong cảnh đêm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai gò má đỏ ửng trêи gương mặt trắng ngần của Tạ Thanh Ảnh. Đôi mắt của cô ấy sáng lấp lánh.
…
Trêи vỉa hè Hoắc Thiệu Hằng tạm biệt ba con nhà họ Tạ xong thì xe riêng của anh cũng được lái đến. Anh khẽ gật đầu với họ rồi ngồi vào xe của mình, nói với Phạm Kiến: “Lái xe đi.”
Xe riêng của anh nhanh chóng rời khỏi quán cafe phong cách châu Âu, quay về trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt.
Vừa lên xe Hoắc Thiệu Hằng đã gửi tin nhắn cho Triệu Lương Trạch, bảo anh ta lên mạng tìm một người tên Kevin Ku.
Triệu Lương Trạch nhìn thấy tin nhắn liền vội vã gọi điện thoại cho anh: “Hoắc thiếu, chính là nhà khoa học thiên tài mà vừa nãy Tạ Đức Chiêu đã nói với anh sao?”