Chương 772:
“Ba mẹ người thân của em á?” Cố Niệm Chi lắc đầu cười khổ, “Thầy chưa xem lý lịch của em à? Em là trẻ mồ côi mất cả ba lẫn mẹ.”
“Ba mẹ em thật sự không còn nữa à?” Hà Chi Sơ bước về phía trước một bước, gần Cố Niệm Chi hơn một chút, “Vậy mộ của ba mẹ em ở đâu? Em đã từng đến phúng viếng họ chưa?”
Cố Niệm Chi ngạc nhiên nhìn Hà Chi Sơ, tâm lý chống đối trong đáy lòng cô bất giác từ từ biến mất.
Trừ Hoắc Thiệu Hằng ra thì Hà Chi Sơ là người đầu tiên quan tâm đến tình trạng thật sự của ba mẹ cô, thậm chí còn nhắc tới việc đi phúng viếng họ.
Đây là một kiểu tôn trọng, cô là phận làm con, người khác có thái độ tôn trọng ba mẹ cô khiến cô khó có thể tiếp tục oán giận người đó.
Cố Niệm Chi nhìn Hà Chi Sơ, phân vân giữa hai lựa chọn, hoặc là nói dối, hoặc là im lặng. Cuối cùng cô vẫn lắc đầu thật thà nói: “Chưa ạ, em không biết ba mẹ em được chôn cất ở đâu.”
“Không phải ba mẹ em đều mất rồi à? Sao lại không biết ba mẹ được chôn ở đâu?” Giọng Hà Chi Sơ gần như đã chuyển sang cười lạnh nhưng Cố Niệm Chi lại không hề thấy phản cảm nữa.
Cô im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi mới khó khăn lên tiếng: “Thật ra, em cũng chỉ đoán là có lẽ họ đã không còn nữa mà thôi.”
“Tại sao lại nói là có lẽ?”
“Bởi vì em không nhớ được chuyện lúc trước.” Cố Niệm Chi nắm chặt quai ba lô, trong lòng cực kì bất an, “Em không biết ba mẹ em đã mất hay đang sống ở đâu. Nhưng nếu bọn họ vẫn còn sống thì tại sao lại không đến tìm em?”
Vẻ mặt cô có vài phần quật cường, cuối cùng cô cũng đã nói ra lời nói chôn sâu trong đáy lòng bao năm qua.
Sâu thẳm trong đáy lòng, cô vẫn tin rằng ba mẹ mình đã không còn nữa.
Bởi vì với khả năng và quyền lực của Hoắc Thiệu Hằng thì sao có thể tìm suốt sáu năm mà vẫn không tìm được tung tích về ba mẹ cô chứ ?
Cho dù ba mẹ cô có ruồng bỏ cô thì cũng không thể nào trốn kĩ như thế dưới sự tìm kiếm của Hoắc Thiệu Hằng được.
Có những lúc chính Cố Niệm Chi cũng không biết kết quả nào sẽ khiến cô bị tổn thương nhiều hơn. Là việc ba mẹ cô đều không còn? Hay là việc bọn họ vẫn còn sống nhưng lại không muốn đi tìm cô, thậm chí không muốn nhận lại cô?
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn cho rằng ba mẹ cô vẫn còn sống, vẫn dốc hết sức để tìm kiếm ba mẹ cô, chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc.
“Em thật sự không còn nhớ chuyện lúc trước nữa à?” Hà Chi Sơ lại bước lại gần thêm một bước, giọng nói cũng hơi run rẩy, “Vậy em nhớ được chuyện từ khi nào?”
Cố Niệm Chi đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình rồi lẩm bẩm: “Từ năm mười hai tuổi ạ… Chuyện trước năm mười hai tuổi thì thật sự là em không còn nhớ gì cả.”
“Vậy từ sau mười hai tuổi thì sao?” Hà Chi Sơ đã đứng trước mặt cô, cụp mắt nhìn xuống cô.
Tóc của Cố Niệm Chi vừa dày vừa đen, vì cô lười nên bình thường đều chỉ buộc bừa một cái đuôi gà là có thể ra ngoài. Hà Chi Sơ gần như muốn đưa tay ra chạm vào đuôi tóc của cô nhưng tay giơ ra đến nửa chừng liền rụt lại. Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Vậy tại sao em lại không nhớ chuyện trước năm mười hai tuổi nữa? Tế bào trí nhớ của con người sau sáu tuổi là phát triển hoàn toàn, có thể ghi nhớ rất lâu, tại sao em lại không nhớ những việc trước mười hai tuổi được?”
“Chuyện này à…” Cố Niệm Chi do dự một lát, “Giáo sư Hà, thầy có thể đồng ý với em sẽ không nói với người khác không?”
Vì câu nói này của cô mà đáy lòng thê lương của Hà Chi Sơ trở nên ấm áp hơn phần nào, anh ta dịu dàng “ừ” một tiếng, “Tôi sẽ không nói với bất kì ai, chỉ cần đó là những gì em nói với tôi thì tôi nhất định sẽ không chia sẻ với bất kì ai.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!