Chương 768:
Cô nhìn Quế Tố Dao quen thuộc lấy trong tủ bếp ra một chiếc bình gốm men xanh tím tuyệt đẹp, đổ từ trong đó ra một đĩa nhỏ cà phê rồi cho vào máy pha cà phê tự động.
Một lúc sau, mùi cà phê thơm nồng lập tức từ trong bếp bay ra.
Cố Niệm Chi ngửi mùi cà phê uống một ngụm sữa, cô hỏi Quế Tố Dao: “Mọi lần đều là chị Quế pha cà phê ạ?”
“Đây là lần thứ hai.” Quế Tố Dao bận rộn trước quầy bar, “Lần trước chị đến là do anh Hoàng dạy chị pha.”
Cố Niệm Chi cười: “Anh Hoàng biết pha loại cà phê như thế này à? Em nhớ là anh ấy chỉ thích uống cà phê hòa tan thôi mà.”
Quế Tố Dao cười ha ha, đặt năm cốc cà phê lên khay rồi nói: “Lần trước anh ấy pha cà phê hòa tan, Giáo sư Hà còn không thèm nhìn, từ đầu đến cuối đều không uống.”
Cố Niệm Chi che miệng, trong lòng thầm oán Hà Chi Sơ thật khó chiều, nhưng đương nhiên là cô không dám nói ra. Cô theo Quế Tố Dao ra khỏi bếp, đi vào phòng khách.
“Tay nghề pha cà phê của đàn em Quế quả là xuất thần nhập hóa.” Anh Đoàn khen không dứt miệng, “Đúng là một người con gái đạt chuẩn!”
“Đúng vậy, phụ nữ biết nấu cơm đâu đâu cũng có, nhưng phụ nữ biết pha cà phê thì lại quá ít.” Ngay cả anh Vệ bình thường ít lời cũng phải cất tiếng khen ngợi.
Cố Niệm Chi cầm cốc sữa, biểu cảm trêи khuôn mặt hơi có vẻ chê bai.
Anh Hoàng bình thản cầm cốc cà phê lên, cau mày nói: “Đây là cà phê hạt tự xay của quán đấy à? Anh thấy không có gì khác so với cà phê hòa tan! Lại còn phiền phức nữa chứ…” Nói xong anh ta liền uống một ngụm rồi ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi.
Sau đó không nói gì nữa.
Cà phê tự xay của quán cà phê làm sao giống với cà phê hòa tan được?
Phàm là những người từng uống cà phê thì đều không có ai nói như thế.
Anh Hoàng nhanh chóng uống hết một cốc cà phê, còn nheo mắt với Quế Tố Dao: “Đàn em Quế này, em pha giúp anh thêm cốc cà phê nữa đi, anh sẽ gửi cho em hai danh mục sách.”
Quế Tố Dao vừa cười vừa dạ, khóe mắt cô ta nhìn thấy Hà Chi Sơ bưng cốc cà phê lên nhấp có một ngụm rồi đặt xuống.
Trong lòng cô ta không thể nói rõ là vui hay là thất vọng, xoay người đi vào nhà bếp pha cà phê.
Lúc này Cố Niệm Chi ngồi xuống, ôm đầu nhìn cốc sữa của mình, nói: “Sau này lần nào cũng bắt chị Quế pha cà phê ạ?”
“… Cũng không phải là lần nào cũng thế. Mới có hai lần thôi mà…” Anh Hoàng lẩm bẩm.
Hà Chi Sơ khẽ gật đầu: “Niệm Chi nói rất đúng, không thể lần nào cũng bắt Tiểu Quế phải đi pha cà phê. Việc này các em lập một cái bảng phân công, mỗi lần họp là một người pha cà phê. Chúng ta họp không nhiều, nếu mỗi tháng họp một lần, bốn người bốn tháng là được.”
Cố Niệm Chi tự chỉ vào mình: “Vậy còn em? Giáo sư Hà không cần em pha cà phê ạ?”
“Em không uống cà phê thì pha cái gì mà pha?” Hà Chi Sơ lạnh mặt, “Em còn nhỏ, hãy nhìn các anh chị khóa trêи pha cà phê đi.”
Chẳng khác gì dạy một đứa trẻ con.
Cố Niệm Chi cạn lời nhìn lên trời.
Hậu quả của việc nhảy lớp chỉ có điểm này là không tốt, nhỏ hơn người khác rất nhiều, người ta sẽ không coi bạn ra gì. Cho dù bạn có thông minh, có làm giỏi hơn người ta, nhưng chỉ cần thấy bạn nhỏ tuổi hơn thì tự nhiên sẽ bị khoanh vào phạm vi “trẻ con” thôi.
Quế Tố Dao lại pha thêm cho anh Hoàng một cốc cà phê nữa, để trêи bàn trà.