Chương 764:
“Đau thật à?”
“Đau thật! Đau chết đi được! Anh xem, sưng hết cả lên rồi!” Cố Niệm Chi xắn ống quần lên để lộ ra bắp chân trắng muốt, trêи đó tím một mảng rất rõ.
Cố Niệm Chi mở máy ảnh, chụp một tấm gửi cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng xem ảnh, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Mới chỉ bị tím một chút thôi, không sao cả, đừng giả vờ nữa. Em mà còn tiếp tục giả vờ, anh sẽ lôi em về, mỗi ngày chạy việt dã mười cây số, tập luyện thể lực theo cường độ luyện tập của lính đặc chủng đấy.”
Không thể không nói rằng Hoắc Thiệu Hằng hiểu rất rõ Cố Niệm Chi. Vừa nghe anh nói thế, cô liền lập tức bỏ ống quần xuống, đi đi lại lại trong phòng vài bước, đá đá chân rồi nói: “Hoắc thiếu, em không sao, em không sao rồi, thật đấy. Em vừa đi mấy vòng trong phòng, chẳng thấy làm sao nữa cả. Anh đừng lo lắng cho em nhé, chuyên tâm làm việc bảo vệ Tổ quốc đi, em ở đây không có gì khiến anh phải băn khoăn đâu ạ.”
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng cong lên, “Ừ, em không đau nữa à?”
“Không đau nữa, không đau nữa, chỉ bầm tím một tí thôi, xoa ít dầu là ngày mai sẽ ổn ngay.” Cố Nhiệm Chi vỗ vỗ chân, làm ra vẻ rất có khí thế.
“Vậy thì tốt.” Hoắc Thiệu Hằng lại nằm ngả xuống chiếc ghế mây, lặng lẽ nhìn khoảng không trước mặt.
Màn đêm dày đặc, trời lạnh, trêи trời chi chít những vì sao, lùm cây phía xa chìm trong bóng tối, chỉ thấy được đường nét khái quát bên ngoài.
Anh ngước đầu nhìn lên trời, cuối cùng nói: “Niệm Chi, em có ấn tượng gì với cái tên Cố Tường Văn không? Cố trong chiếu cố, Tường trong cát tường, Văn trong văn chương.”
“Cố Tường Văn ư? Là ai vậy ạ?” Cố Niệm Chi hoàn toàn không biết Hoắc Thiệu Hằng đang nói gì: “Có quan hệ gì với em không?”
Bởi vì cũng họ Cố, Hoắc Thiệu Hằng lại cố tình hỏi tới nên Cố Niệm Chi không thể không nghĩ theo chiều hướng này.
“… Là họ hàng của em sao?” Cố Niệm Chi lại hỏi, cô cố gắng suy nghĩ, tìm kiếm trong ký ức mình, nhưng tìm thế nào cũng không tìm ra cái tên “Cố Tường Văn” này.
Hoắc Thiệu Hằng biết cái tên này là do Cố Niệm Chi nhắc đến trong trạng thái hôn mê khi làm phẫu thuật ghép tủy cho Tống Cẩm Ninh lần đó.
Sau khi cô tỉnh dậy thì không nhớ những gì mà mình đã nói nữa.
Khi ấy, chỉ có Hoắc Thiệu Hằng ở đó và nghe thấy cô nhắc đến cái tên này.
Lại vì tính chất sự việc quan trọng nên anh chỉ nói cho Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng, không thể tùy tiện nói cho người ngoài, vì thế bây giờ ngay cả người để bàn bạc cũng không có.
Hoắc Thiệu Hằng nằm dài trêи ghế mây, một cánh tay đặt trêи trán che mắt, tay còn lại vẫn cầm điếu thuốc. Một lúc lâu sau anh vẫn không hút thêm hơi nào, điếu thuốc tự cháy trong màn đêm, sáng lên từng ánh lửa nhỏ.
“Niệm Chi, em thật sự không nhớ có quen một người tên là Cố Tường Văn sao?” Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một lát, lấy lại tinh thần rồi tiếp tục hỏi: “Việc này rất quan trọng.”
Cố Niệm Chi nhắm mắt lại, để mình rơi vào trạng thái suy tưởng, tâm trí trống rỗng, thử tìm lại phần ký ức thất lạc.
Một lúc lâu sau, cô mở mắt, cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện vẫn chưa tắt máy.
Cô liền a lô một tiếng: “Hoắc thiếu, anh còn ở đó không?”
“Ừm, anh đây.” Giọng Hoắc Thiệu Hằng hơi mệt mỏi, “Em đã nhớ ra chưa?”
Bây giờ Cố Niệm Chi đã chắc chắn rằng việc này có liên quan đến ký ức mà cô đã mất, nhưng cô thật sự không thể nhớ ra người nào mang cái tên này.
Cô thận trọng hỏi: “Hoắc thiếu, có thể cho em thêm manh mối không, em sẽ suy nghĩ kĩ xem?”
Chỉ cho cô một cái tên, cô phải liên tưởng thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!