Chương 703:
Chương Bảo Thần phải bán hết tài sản mình sở hữu đi, kể cả tài khoản tiết kiệm trong ngân hàng cũng phải nộp lại để trả nợ, bây giờ ngay cả chỗ ở cũng không có. Ông cụ Hoắc nghe chuyện liền ngồi xe chuyên dụng đến nhà chương Bảo Thần thuê để thăm ông ta.
Nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách, tất cả chưa tới một trăm mét vuông, thua xa căn nhà mà cả nhà chương Bảo Thần ở trước đây.
Hai chị em chương Văn Na và chương Văn Kiệt không thích ứng nổi.
Căn phòng bây giờ của họ đặt một cái giường, dường như ngay cả không gian để trở mình cũng không có.
Bao nhiêu túi, quần áo và giày hàng hiệu của chương Văn Na đều không có chỗ để, vì vậy chỉ biết ném lung tung vào trong gầm giường, mắt không thấy lòng đỡ phiền.
Khi ông cụ Hoắc tới, cả nhà chương Bảo Thần như sắp khóc đến nơi rồi. Thế nhưng, ở trước mặt người ngoài, bọn họ không dám lỗ mãng, rất lễ phép gọi ông cụ Hoắc là “Thủ trưởng”.
Ông cụ Hoắc nhìn thấy vậy rất đau lòng, nhưng cũng không thể để bọn họ về nhà họ Hoắc ở, đành phải lén lút đưa cho chương Bảo Thần một cái chìa khóa: “Cầm mà đến ở đi, chờ sang năm chú sẽ bảo người sang tên cho con, chứ cứ thuê phòng mãi thế này cũng không ổn.”
Chương Bảo Thần cảm động đến mức muốn lau nước mắt, lại hỏi ông: “Thủ trưởng ơi, mẹ của con thì sao? Chú nhất định phải mau cứu bà ấy với!”
“Bà ấy à, dính líu đến quá nhiều việc, chú bất lực rồi.”
Ông cụ Hoắc thở dài.
Ông thật sự không thể ngờ rằng nhìn chương Phong dịu dàng, thùy mị, không tranh không đoạt mọi thứ như vậy, mà hóa ra lại có tham vọng lớn đến thế.
Chương Bảo Thần biết sắp hỏng việc, vội khổ sở cầu cứu ông cụ Hoắc: “Thủ trưởng à, mẹ của con đã trung thành tận tâm với chú bao nhiêu năm nay, hết lòng chăm sóc cho sức khỏe cho chú. Chú chỉ cần nói giúp cho một câu, người khác cũng sẽ không nói gì đâu. Nếu chú không nói câu nào thì sẽ làm cấp dưới của chú đau lòng lắm đấy…”
Chưa nói đến mối quan hệ của chương Phong và ông cụ Hoắc không phải là quan hệ bình thường, chỉ xét về bề ngoài thì bà ta cũng là y tá trưởng của ông cụ Hoắc, đã chăm sóc ông cụ hơn bốn mươi năm, không có công lao cũng cũng có khổ lao. Chỉ riêng với mối quan hệ này, ông cụ Hoắc không thể không nói tiếng nào mặc kệ nhìn người ta định tội chương Phong được.
“Chú sẽ đi thăm bà ấy, nhưng con phải biết chú đã về hưu rồi, không thể giúp bà ấy nhiều được.”
Mấy ngày nay ông cụ Hoắc thử bảo Hoắc Thiệu Hằng và Hoắc Quan Thần bảo lãnh cho chương Phong ra. Cả hai người này đều giả câm giả điếc với ông, không ai quan tâm.
Ông cụ Hoắc lo lắng quá mức, lần đầu tiên để lộ ra dáng vẻ già yếu, lực bất tòng tâm.
Chương Bảo Thần vội gật đầu, “Con đi cùng chú nhé?”
Ông cụ Hoắc nghĩ một chút rồi nói, “Cũng được, con đi cùng đi.”
Ông cụ Hoắc dẫn theo chương Bảo Thần đi đến nơi giam giữ phạm nhân của lực lượng cảnh sát quân sự Bộ Quốc phòng để thăm chương Phong.
Ông cụ Hoắc để chương Bảo Thần vào thăm chương Phong trước.
Mới có bốn, năm ngày không gặp mà chương Phong như biến thành người khác.
Mái tóc đen nhánh trước đây bây giờ đã biến thành hoa râm. Khuôn mặt trắng mịn không còn được dưỡng hàng ngày bằng mỹ phẩm dưỡng da cao cấp đã trở nên khô ráp, hàng mi thưa thớt rủ xuống đôi mắt, ở khóe mắt có nếp nhăn rất sâu, bọng mắt nhìn rõ hơn.
“Mẹ à, sao bộ dạng của mẹ lại thành thế này?” chương Bảo Thần đau lòng, “Sao tóc lại bạc nhiều như vậy? Bọn họ tra tấn mẹ à?”
“Đâu có.” chương Phong buồn bã khẽ lắc đầu, “Do mẹ không nhuộm tóc nên mới thành thế này thôi.”
Chương Phong đã hơn sáu mươi tuổi rồi. Hồi chưa bị bắt giam, một tuần hai lần bà ta đều đến thẩm mỹ viện HS nổi tiếng nhất Đế đô để chăm sóc từ đầu đến chân, không sót chỗ nào.
Trước đây thì nhìn cũng chỉ tầm ngoài năm mươi.
Nếu không phải ông cụ Hoắc rất ghét việc phẫu thuật thẩm mỹ, chắc chắn chương Phong sẽ động dao kéo trêи khuôn mặt mình, chỉ để níu kéo một chút tuổi xuân.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!