Chương 701:
“Ông có đồng ý hay không cũng không liên quan đến cô, cô đừng có lấy bố tôi ra để dọa tôi nữa.” Hà Chi Sơ dựa vào lưng ghế tựa, ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu không phải Niệm Chi vẫn luôn coi cô là ân nhân cứu mạng thì tôi đã một súng bắn chết cô từ lâu rồi. Cô còn có thể tiếp tục sống thì nên cảm ơn Niệm Chi, chứ không phải là ngáng chân cô ấy.”
Ôn Thủ Ức kinh ngạc nhìn ánh mắt không chút tình cảm của Hà Chi Sơ, sống lưng cô ta lạnh toát.
Vô số lời nói đang quay cuồng trong lòng cô ta, nhưng một chữ cô ta cũng không dám nói ra.
Nếu cô ta dám tiến thêm một bước, Hà Chi Sơ thật sự sẽ cầm súng bắn chết cô ta mất. Anh ta có thể làm như vậy…
Ôn Thủ Ức cố gắng thở bình thường, giữ giọng nói vững vàng hết sức có thể nói: “Được, vậy tôi sẽ về. Nhưng Giáo sư Hà à, nếu tôi đi rồi, anh sẽ ở đây một mình, người ở nhà đều sẽ rất lo lắng cho anh, đặc biệt là ông Hà, ông ấy chỉ có anh là con trai duy nhất thôi.”
“Cô đang nghi ngờ năng lực của tôi à?” Hà Chi Sơ không nhìn cô ta nữa, bật máy tính lên bắt đầu gửi email, “Tôi sẽ tìm thư ký và quản gia mới, cô có thể đi được rồi.”
Đã nói đến mức này, Ôn Thủ Ức cũng không thể tự lừa mình dối người được nữa.
Cô ta từ từ quay người lại, đưa tay đặt lên chốt cửa chuẩn bị mở cửa, rồi lại chần chừ một chút, quay đầu nhìn một nửa mặt đang cúi xuống của Hà Chi Sơ. Trong mắt cô ta có vẻ mong chờ và lưu luyến khó có thể che giấu.
“Anh… Hà, nếu tôi không phải là con gái của người làm vườn cho nhà họ Hà, thái độ của anh đối với tôi sẽ tốt hơn một chút chứ?”
Nín nhịn mãi, cuối cùng Ôn Thủ Ức vẫn quyết định hỏi.
Cô ta đã giấu chuyện này trong lòng rất lâu rồi, trước kia chưa bao giờ dám hỏi, đến hôm nay xảy ra chuyện khó có thể cứu vãn này, cô ta mới quyết đã mẻ thì cho nát luôn.
Hà Chi Sơ không ngẩng đầu lên, mười ngón tay chuyển động cực nhanh trêи bàn phím, lạnh lùng nói: “Thái độ của tôi đối với cô từ xưa đến nay chưa bao giờ thay đổi, bất kể cô là con gái của ai.”
“Nhưng ba năm đầu tôi đi theo anh, thái độ của anh không phải như thế này!” Ôn Thủ Ức xoay người tựa vào cửa, một tay khẽ sờ lên mặt, “Khi đó, anh cho tôi ở bên cạnh, một tấc cũng không rời, chỉ một lúc không nhìn thấy tôi, anh sẽ đi tìm tôi khắp nơi…”
Tay đang gõ bàn phím của Hà Chi Sơ khựng lại một chút, lạnh nhạt nói: “Cô nhầm rồi, là cô Tần bảo cô ở bên cạnh tôi, chứ không phải tôi.”
“Là cô Tần ư?” Ôn Thủ Ức khẽ giật mình, “Thật sự là cô Tần sao?”
“Cô không tin thì tự mình về hỏi cô ấy đi.” Hà Chi Sơ không kiên nhẫn được nữa, đẩy mạnh bàn phím một cái, ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cách lạnh lùng tàn nhẫn, “Cô nói xong chưa?”
Ôn Thủ Ức quệt nước mắt, “Tôi đi đây, anh Hà bảo trọng nhé.”
Cuối cùng cô ta cũng kéo cửa phòng làm việc của Hà Chi Sơ ra, chậm rãi đi ra ngoài rồi xoay người đóng cửa phòng làm việc lại.
Ôn Thủ Ức đứng ở cửa phòng làm việc của Hà Chi Sơ, lưu luyến nhìn nơi này một chút.
Đây là nơi cô ta tự tay bố trí, từ việc chọn địa điểm đến sửa sang, kể cả việc mua đồ đạc và trang trí, đều là do một mình cô ta làm hết. Bây giờ cô ta phải rời khỏi nơi này.
Ôn Thủ Ức đi về phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc của Kim Đại Trạng ở ngay bên cạnh phòng cô ta, nghe thấy tiếng động anh ta liền thò đầu ra, đúng lúc đụng phải Ôn Thủ Ức.
“Luật sư Ôn, xin hỏi anh Hà còn việc gì nữa không?”
Kim Đại Trạng hỏi với vẻ mặt đau khổ. Hôm nay anh ta đã bị đả kϊƈɦ quá mức, không còn chút tự tin nào nữa rồi.
Ôn Thủ Ức nhìn anh ta mỉm cười, nhỏ giọng hỏi: “Anh lại thua trong tay Cố Niệm Chi rồi ư?”
“Cũng không gọi là thua.” Kim Đại Trạng sờ lên cằm, “Cô ấy có chuẩn bị rồi mới tới, tôi thì khinh địch thôi. Ai biết được một case đơn giản như vậy lại có nhiều nội tình bên trong thế chứ.”