Chương 673:
Có những chuyện đã kéo dài quá lâu, anh không muốn để chúng dây dưa sang đến rằm tháng Giêng năm mới.
***
Cố Niệm Chi tắm xong đi ra thì đã rất mệt, cô nằm xoài trêи giường không muốn động đậy. Lời Hoắc Thiệu Hằng nói ban nãy vang vọng trong đầu cô, cô nhớ rõ từng chữ một. Mặc dù rất khó nhưng cô nhất định sẽ cố gắng làm được!
Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, Cố Niệm Chi cắn móng tay hồi tưởng lại dư vị của nó. Đến khi điện thoại đổ chuông cô mới chợt bừng tỉnh, cầm điện thoại lên xem, hóa ra là Hà Chi Sơ gọi tới.
Cố Niệm Chi nghĩ một lúc rồi mở điện thoại, nói bằng giọng ngái ngủ: “Chúc mừng năm mới giáo sư Hà.”
Hà Chi Sơ ở đầu bên kia nghe thấy giọng của Cố Niệm Chi thì hơi khựng lại: “Niệm Chi, em ngủ rồi à?”
“Vâng…” Giọng của Cố Niệm Chi mềm như một cọng lông vũ quét bên tai. Hà Chi Sơ nắm chặt điện thoại, giọng nói vốn lành lạnh của anh ta cũng dịu xuống: “Em ngủ sớm thế à? Vậy ngủ sớm đi. Chúc mừng năm mới.”
Cố Niệm Chi không trả lời, cô đã ngủ thϊế͙p͙ đi mất rồi.
Cô ngủ một giấc ngon lành, khi thức dậy đã là tám giờ sáng ngày mùng Một Tết.
Cố Niệm Chi đánh răng rửa mặt xong, lập tức đi chúc Tết Tống Cẩm Ninh đầu tiên: “Chúc bác Tống năm mới vui vẻ ạ!”
“Ngoan lắm.” Tống Cẩm Ninh rất thích cô, đã chuẩn bị cho cô một bao lì xì rất to, “Nào nào, bác lì xì cho cháu.”
Cố Niệm Chi cười hi hi nhận lấy: “Cháu cảm ơn bác Tống ạ!”
Tống Cẩm Ninh xua tay với cô, “Khách sáo làm gì, cháu đi chơi đi, bác phải làm việc đây.” Nói rồi bà vùi đầu vào máy tính, bắt đầu lập kế hoạch thí nghiệm.
“Bác Tống yêu nghề quá.” Cố Niệm Chi cười ra khỏi phòng của Tống Cẩm Ninh, đi tìm Hoắc Thiệu Hằng, nhưng Hoắc Thiệu Hằng không ở trong phòng.
Cố Niệm Chi xuống tầng, thấy Hoắc Thiệu Hằng, Trần Liệt, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đều đang ăn sáng rồi.
“Hoắc thiếu, anh Trần, anh Đại Hùng, anh Tiểu Trạch, chào buổi sáng! Chúc mọi người năm mới vui vẻ ạ!”
Cố Niệm Chi chắp tay chúc Tết bốn người đàn ông trong phòng ăn.
Bao nhiêu năm nay đều như thế này cả, mọi người cũng quen rồi.
Trần Liệt là người đầu tiên đưa lì xì ra, “Niệm Chi lại đây nào. Mặc dù em thành niên rồi nhưng vẫn đang đi học, vẫn phải lì xì.”
Cố Niệm Chi không ngờ Trần Liệt vẫn lì xì cho mình, cô cười nhận lấy, “Anh Trần tốt với em quá!”
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cũng đã chuẩn bị từ trước, mỗi người lấy ra một cái phong bì lì xì đặt vào tay cô.
Cố Niệm Chi cất ba cái lì xì đi rồi ngồi xuống ăn sáng.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô, lấy ra một phong bao lì xì đặt xuống bàn: “Niệm Chi, đây vẫn còn này.”
“Ơ? Hoắc thiếu cũng lì xì em à?”
Cố Niệm Chi vui mừng hết sức, cô cứ tưởng Hoắc Thiệu Hằng đã tặng cô đồng hồ rồi thì sẽ không lì xì nữa.
Cô bước đến cầm bao lì xì của Hoắc Thiệu Hằng lên nắn nắn, biết là bên trong đó lại là một cuốn sổ tiết kiệm…
Sáu năm nay, năm nào Hoắc Thiệu Hằng cũng lì xì cho cô một quyển sổ tiết kiệm đứng tên cô.
Cô chưa bao giờ xem bên trong có bao nhiêu tiền. Có khi bây giờ cũng nên xem xem cô có bao nhiêu tiền rồi nhỉ, cô còn muốn mua một chiếc xe cơ…
“Cảm ơn Hoắc thiếu ạ!”
Cố Niệm Chi chỉ thiếu gập người cảm ơn Hoắc Thiệu Hằng nữa thôi.