Chương 669:
Anh ta gắp một miếng ngó sen to tướng vào bát của Cố Niệm Chi, nói với vẻ cau có khó chịu: “Ăn đi! Ngó sen trong món ngó sen hầm xương sườn này là đồ tươi dành riêng cho em đấy!”
“Làm gì có!”
Cố Niệm Chi lườm anh ta một cái. Đôi mắt to lấp lánh nước ʍôиɠ lung trong men say khiến Âm Thế Hùng ngẩn ngơ nhìn.
“Ngó sen này là do em mua. Em… Anh biết không? Em và Hoắc thiếu cùng mua đấy!”
Cố Niệm Chi chỉ tay về phía Hoắc Thiệu Hằng nhưng không nhìn anh.
Trần Liệt cầm ly rượu nhìn Cố Niệm Chi rồi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nhướng mày nháy mắt cười đểu, chỉ thiếu mỗi đoạn vỗ đùi đen đét nữa thôi.
Thấy tình hình không ổn, Triệu Lương Trạch, vội rót rượu cho Trần Liệt để phân tán sự chú ý của anh ta: “Bác sĩ Trần uống đi ạ. Bác sĩ có nhận ra chai rượu vang này năm nào không?”
Trần Liệt hiểu biết khá nhiều về rượu vang, nghe vậy thì lập tức hứng thú, bắt đầu bàn luận về cái hay cái dở của rượu vang với Triệu Lương Trạch, không chú ý đến Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng nữa.
Tất nhiên Hoắc Thiệu Hằng không hề bỏ qua cái nhìn liên tục từ phía Cố Niệm Chi. Có điều, xưa nay anh đều thản nhiên như thế, cũng không có thói quen đầu mày cuối mắt với cô trước mặt mọi người nên mới lờ cô đi.
Nhưng anh vẫn luôn quan sát cô qua khóe mắt.
Thấy Cố Niệm Chi càng lúc càng buồn, uống càng lúc càng nhiều, Hoắc Thiệu Hằng gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, tự rót cho mình một ly rượu rồi đứng lên chúc Tống Cẩm Ninh: “Chúc mẹ năm mới vui vẻ!”
Tống Cẩm Ninh chạm ly với anh, cười gật đầu: “Chúc mừng năm mới.” Rồi bà chủ động kéo tay anh, bảo anh nhìn Cố Niệm Chi, khẽ cười nói: “Con còn không đi an ủi cô bé đi à? Cô bé sắp khóc rồi kia kìa.”
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
“Niệm Chi, đừng uống nữa, mắt em đỏ cả lên rồi đấy!” Âm Thế Hùng vội quan tâm Cố Niệm Chi, thiếu điều dỗ dành cô nữa thôi, “Em mà không nghe lời nữa thì anh Đại Hùng sẽ không khách khí nữa đâu nhé!”
“Anh không khách khí thì thế nào? Anh có dám đánh em không?!”
Cố Niệm Chi lườm Âm Thế Hùng một cái. Say cũng có cái hay, gan to đến tận trời.
Hoắc Thiệu Hằng cầm ly rượu đến, trước tiên vỗ vai Âm Thế Hùng: “Đại Hùng, năm vừa rồi cậu vất vả quá. Chúc mừng năm mới!”
“Hoắc thiếu đừng khách sáo, là việc tôi nên làm thôi.” Âm Thế Hùng vội đứng lên, chạm ly với Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi nằm bò ra bàn nhìn Hoắc Thiệu Hằng chằm chằm, thấy anh nghiêm túc chạm ly với Âm Thế Hùng, uống rượu rồi đi về phía mình.
Anh ấy đến rồi, anh ấy đang đi đến kìa!
Cuối cùng ánh mắt anh ấy cũng chuyển sang đây rồi!
Trong lòng Cố Niệm Chi chợt kϊƈɦ động, bao nhiêu ấm ức oán giận đối với Hoắc Thiệu Hằng lập tức bay sạch.
Trong lòng cô gái trẻ đang yêu, chỉ cần một ánh mắt của người yêu là đủ để cô vui mừng ngây ngất cả ngày.
Cố Niệm Chi chống vào mặt bàn loạng choạng đứng lên, chủ động cầm ly rượu, say lảo đảo nhìn Hoắc Thiệu Hằng, mỉm cười vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng.
Hoắc Thiệu Hằng bị ánh mắt mê đắm của cô hấp dẫn, không nén được liền đưa tay định sờ mặt cô. Có điều, đưa tay đến nửa chừng thì anh nhận ra đây là phòng ăn có bao nhiêu người đang nhìn. Vì thế, cánh tay đổi hướng xuống ấn lên mỏm vai Cố Niệm Chi, nhẹ nhàng nói với cô: “Ngồi xuống đi, em uống nhiều rồi đấy!”
Cố Niệm Chi ngoan ngoãn ngồi xuống gật đầu liên tục: “Không nhiều, không nhiều… em vẫn uống tiếp được.”
“Em nói không nhiều thì phải lắc đầu chứ?” Âm Thế Hùng bên cạnh cười mỉa, “Lại còn uống không nhiều! Đầu với người không đi với nhau nữa rồi à!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!