Chương 638:
Hoắc Thiệu Hằng dừng xe trước cánh cửa sắt lớn của dinh thự, lính gác ngoài cổng đứng nghiêm chào anh theo điều lệnh.
Cố Niệm Chi ra khỏi xe, lập tức bị một cơn gió lạnh thổi vào mặt khiến cô rụt cổ lại.
Thật sự quá lạnh! Ngồi trong xe còn nóng hầm hập giống như tháng ba mùa xuân, ra ngoài một cái đã là mùa đông rét đậm.
Hoắc Thiệu Hằng xuống xe từ một bên khác, cầm chiếc khăn quàng cổ bằng len trong tay, đi tới trước mặt Cố Niệm Chi, quàng lên cổ cho cô.
Vì muốn thời trang, muốn xinh đẹp nên cổ Cố Niệm Chi chỉ quấn một chiếc khăn lụa Hermes, giờ thật sự cũng không chịu nổi nữa.
Chiếc khăn quàng len còn mang theo hơi ấm cơ thể của Hoắc Thiệu Hằng quấn quanh cổ cô như là anh đang ôm ấp lấy cô vậy.
Cố Niệm Chi vuốt vẻ chiếc khăn quàng cổ, nhìn lên cổ Hoắc Thiệu Hằng rồi vội nói, “Hoắc thiếu, anh không lạnh sao? Chúng ta mau vào thôi.”
Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, “Thế này mà lạnh cái gì? Anh mặc áo mỏng còn được mà.”
Năm đó khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, anh từng mai phục trêи nóc giáo đường ở Moscow trong thời tiết âm năm mươi độ suốt cả một đêm, chỉ mặc một bộ đồ da…
Lúc này Âm Thế Hùng đã đuổi tới, dừng xe của mình phía sau bọn họ, nhảy ra khỏi xe rồi hô toáng lên, “Cuối cùng cũng đuổi kịp hai người! Ơ? Sao không vào thế?”
Hoắc Thiệu Hằng dùng điều khiển mở cửa cốp xe, nhìn Âm Thế Hùng một cái, “Giao cho cậu.” Nói xong anh lại gật đầu với Cố Niệm Chi, “Em vào trước đi, anh qua bên phòng làm việc làm chút chuyện.”
Cố Niệm Chi vẫy vẫy tay với anh, “Hoắc thiếu về sớm nhé.”
Thấy Hoắc Thiệu Hằng rời đi, Âm Thế Hùng mới liếc Cố Niệm Chi một cái, mặt mũi tràn đầy vẻ không tán thành, “Niệm Chi, em qua đây, xách giúp anh mấy cái túi đi.”
Trong lòng Cố Niệm Chi vừa mới vui vẻ thì lại bị cái nhìn này của Âm Thế Hùng khiến cho như tuyết dưới ánh mặt trời, tan sạch sẽ.
Cô khẽ mím môi, đi tới giúp anh ta xách mấy cái túi giấy Chanel, tiện thể nói, “Anh Đại Hùng, em nghe nói anh tới tháng cho nên mới hay bắt bẻ em à?”
“Phì phì phì!” Âm Thế Hùng nổi đóa, suýt chút nữa xắn tay áo đánh Cố Niệm Chi một trận, “Em nghe ai nói thế hả! Nghe ai nói! Gọi người đó ra đây đấu tay đôi với anh!”
Ông nội nhà nó chứ!
Ngay cả mình mà cũng dám trêu ghẹo, để xem anh ta dạy dỗ kẻ đó thế nào!
Cố Niệm Chi buồn cười quay đầu đi, làm động tác chỉ tay về phía Hoắc Thiệu Hằng rời đi, “À, nghe anh ấy nói.”
“Anh ấy là ai?! Anh ấy…” Âm Thế Hùng nhìn theo phía Cố Niệm Chi chỉ, đang muốn giơ chân thì trông thấy là Hoắc Thiệu Hằng, lập tức như quả bóng bị châm xì hơi, xẹp lép hết sạch.
Cuối cùng Cố Niệm Chi cũng thắng Âm Thế Hùng, đắc ý làm mặt quỷ với anh ta, xách túi giấy thoải mái đi vào trong cửa sắt lớn, trong miệng còn khe khẽ ngân nga một bài hát không biết tên.
Nhìn dáng vẻ lanh lợi, hoạt bát vô cùng khả ái của cô, Âm Thế Hùng cũng nhịn không được mà nở nụ cười mỉm. Nhưng anh ta lại nhanh chóng ý thức được không đúng lắm, Hoắc thiếu không thể nuông chiều cô như thế này được.
Lời nên nói thì cần phải nói, cần phải dạy dỗ thì phải dạy tới nơi tới chốn.
Mặc dù cưng chiều cô nhưng cũng cần phải có lý.
Không thể nào chiều chuộng ra một đứa bé không biết trời cao đất rộng được…
Hoắc thiếu quá nuông chiều cô, muốn cái gì là cho cái đó, giờ ngay cả bản thân anh ta cũng không đành lòng từ chối ý muốn của Cố Niệm Chi nữa.
Âm Thế Hùng mơ hồ cảm nhận được sự nuông chiều vô điều kiện này của Hoắc Thiệu Hằng đối với Cố Niệm Chi, không giống với phong cách xử sự của anh với mọi người.
Nhưng vì sao lại như thế thì anh ta không nghĩ sâu hơn, hoặc có thể nói là vô thức không dám nghĩ sâu hơn.
Theo bọn họ nghĩ, Hoắc thiếu nhất định là người đúng, nếu có sai, vậy chắc chắn sẽ là người khác sai.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!