Chương 564:
Chẳng phải vụ án đó do người của phòng Pháp chế của Bộ Quốc phòng tiếp quản sao?
Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng khẽ ho một tiếng, nói: “Tình hình có thay đổi, bọn anh bàn bạc rất lâu, cảm thấy vẫn nên để em tiếp nhận cả vụ án thì thích hợp hơn.”
Cố Niệm Chi sững người một lúc lâu: “Đều do em biện hộ sao?! Nhưng đây là lần đầu tiên em lên tòa mà, mọi người tin tưởng vào em đến vậy ư?!”
“Đương nhiên cả anh và Tiểu Trạch đều hoàn toàn tin tưởng ở em.” Âm Thế Hùng khoác vai Triệu Lương Trạch, khẽ nháy mắt với Cố Niệm Chi: “Sau khi bọn anh thuyết phục, Hoắc thiếu cũng đã đồng ý rồi.”
Cố Niệm Chi vừa vui mừng vừa căng thẳng, cô phấn khởi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, ánh mắt tha thiết hỏi anh: “Thật vậy sao? Hoắc thiếu? Anh thật sự cho rằng… em có thể đảm nhận trọng trách này sao?!”
Vừa nãy Hoắc Thiệu Hằng còn nói nhà họ Bạch mời mười lăm luật sư giỏi nhất Đế quốc không phải là nhắm vào cô, để cô yên tâm.
Kết quả là ba vị chuyên gia vừa đi, Hoắc Thiệu Hằng đã thay đổi cách nói.
Sự tín nhiệm giữa người và người có còn nữa không?!!! Cố Niệm Chi muốn nói: Lòng bé mệt mỏi quá đi…
Hoắc Thiệu Hằng khẽ cười: “Binh bất yếm trá. Niệm Chi, em là vũ khí bí mật của bọn anh, không chỉ Đại Hùng và Tiểu Trạch có lòng tin với em, anh cũng rất tin tưởng em. Anh tin rằng khi ra tòa em sẽ mang đến hiệu quả bất ngờ.”
Trước giờ, Cố Niệm Chi chưa từng nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng khen ngợi cô như vậy ở trước mặt người khác. Vừa nghe anh nói vậy, cô đã không nhịn được mà hất mặt lên trời rồi, tuy rằng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Nếu Hoắc thiếu đã nói như vậy, em nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
Nhưng vừa xoay người đi vào nhà vệ sinh, cô đã ôm mặt cười với chiếc gương trong nhà vệ sinh: “… Ha ha ha ha… Thật sự tin tưởng vào mình vậy sao… Vui quá đi mất!”
Hoắc Thiệu Hằng đứng ở cửa nhà vệ sinh nghe thấy Cố Niệm Chi đang cười lớn ở trong, lắc đầu bó tay, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất ấm áp, khóe môi hơi cong lên. Anh khoanh tay, tựa lưng vào bức tường bên ngoài nhà vệ sinh, yên lặng đợi cô đi ra.
Cố Niệm Chi cười đến thở hổn hển, ở trong đó khom lưng vịn vào bồn rửa tay đứng một lúc, đợi cảm xúc của bản thân bình tĩnh trở lại mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đợi ở bên ngoài, Cố Niệm Chi vô cùng xấu hổ, không biết tiếng cười lớn của mình ở bên trong có bị anh nghe thấy không…
Cô thăm dò hỏi thử anh vài câu, Hoắc Thiệu Hằng không phủ nhận, chỉ cúi đầu giải thích với cô: “… Bạch Duyệt Nhiên quá thân với người bên phòng Pháp chế của Bộ Quốc phòng. Sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, để tránh hiềm nghi, bọn anh quyết định dứt khoát không để người của phòng Pháp chế Bộ Quốc phòng làm luật sư biện hộ, để em phụ trách cả hai vụ án này. Nếu em làm thì nói chuyện với bọn anh cũng sẽ càng dễ dàng hơn.”
Bây giờ Cố Niệm Chi mới hiểu ra, vội vàng bảo đảm: “Hoắc thiếu, anh yên tâm. Nếu anh đã tin tưởng em như vậy, em nhất định không phụ sự kỳ vọng của anh.”
“Cố gắng hết sức là được, cho dù thắng hay thua, em vẫn là giỏi nhất.”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ vỗ vai cô, hai chân Cố Niệm Chi lập tức mềm nhũn.
***
Có sự tín nhiệm và cổ vũ của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi vô cùng hăng hái và phấn chấn.
Cô ôm chiếc laptop chứa đầy tài liệu bí mật quay về phòng của mình, bắt đầu ngày đêm vất vả nghiên cứu.
Báo cáo giải phẫu thi thể La Hân Tuyết của Pháp y Chu, báo cáo giám định tất cả vật chứng của Trưởng phòng Uông, còn có đánh giá trạng thái tinh thần Tống Cẩm Ninh của Thiện Bá Hàn, đều khiến Cố Niệm Chi xem đến say mê thích thú. Chỉ riêng phần ghi chép thôi đã tốn mất 2MB của máy tính rồi.
Ngoại trừ việc thuộc những tài liệu chứng cứ này, cô còn phải viết lời biện hộ trên tòa, làm quen với những từ ngữ chuyên ngành nữa.