Chương 550:
Ôn Thủ Ức rời khỏi phòng của Hà Chi Sơ, thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, liền gọi điện thoại cho lễ tân của Văn phòng luật sư Quân Lâm, thông báo hôm nay giáo sư Hà không đến được, cô ta sẽ thay mặt anh Hà đến họp cùng mọi người.
Đương nhiên nhân viên của Văn phòng luật sư rất thất vọng, họ sớm đã muốn gặp mặt ông chủ tiếng tăm lừng lẫy, thế mà lại không gặp được.
Sau khi Ôn Thủ Ức đi rồi, Hà Chi Sơ ngồi xuống ghế xô-pha, cầm một tờ báo lên đọc, nhưng anh ta không chú tâm đọc báo mà liên tục nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn di động.
Cố Niệm Chi hẹn gặp mặt với Hà Chi Sơ, sau đó đi tìm Âm Thế Hùng, nhờ anh ta tìm giúp cô một chiếc xe. Đại học B mà cô cần tới ở phía Bắc Đế đô, so với Cục tác chiến đặc biệt thì vừa khéo một Bắc một Nam nên khoảng cách khá xa.
Âm Thế Hùng nghĩ rằng đây không phải là chuyện gì to tát, Hoắc Thiệu Hằng lại đang xem tài liệu, trước đó đã dặn anh ta không được làm phiền, vì thế liền tự mình quyết định, điều một chiếc xe cho Cố Niệm Chi.
Chiếc xe này cực kì bình thường, nhưng chiếc xe bình thường như thế lại có tài xế, có chút kỳ quái.
Cố Niệm Chi ngồi trong xe, nhăn nhó nghĩ giả sử xe này mà gắn biển taxi, không chừng cũng sẽ có người vẫy lại…
Từ Cục tác chiến đặc biệt đi ra, ấy thế mà lại bị tắc đường.
Cô hết cách, đành lấy điện thoại ra chơi game, một tiếng đồng hồ sau, dòng xe mới bắt đầu nhúc nhích.
Đúng lúc này thì Hà Chi Sơ gọi đến, anh ta không vui hỏi: “Cố Niệm Chi, em lại đến muộn đấy à? Lần này em có lý do gì không?”
Cố Niệm Chi ngồi trong xe cứng họng, trừng mắt nhìn đoàn xe dài như rắn, bất mãn nói: “Giáo sư Hà, đang tắc đường ạ! Hơn nữa, chúng ta không hề hẹn thời gian, sao thầy có thể nói là em đến muộn được chứ?”
Hà Chi Sơ lạnh lùng nói: “Lại còn giảo biện? Từ chỗ em đến trường lái xe chỉ mất bốn mươi lăm phút, đã qua hai cái bốn mươi lăm phút rồi mà em vẫn còn chưa đến.”
Cố Niệm Chi lề mề cả buổi, lại đi tìm Âm Thế Hùng điều xe nên mới mất nhiều thời gian như vậy, nhưng giờ tắc đường thế này, cô cũng không còn cách nào cả.
“Giáo sư Hà, em không có trực thăng, không thể muốn đến lúc nào thì có thể đến lúc đó được.” Cố Niệm Chi đành cười trừ: “Thầy đại nhân rộng lượng, thôi đừng tính toán với em nữa mà.” Nói xong lại tiếp tục: “Thầy đừng nóng, mất…”
Cô quay đầu hỏi lái xe bên cạnh: “Mất bao lâu nữa thì đến ạ?”
Người tài xế nhìn tình hình giao thông rồi lại xem quãng đường, ước lượng:”… Khoảng nửa tiếng nữa.”
Cố Niệm Chi vội nói lại với Hà Chi Sơ: “Nửa tiếng nữa em sẽ đến ạ!”
.
Hà Chi Sơ cau mày chặt hơn nhưng không nói gì cả, dập điện thoại. Hai tay anh ta đút trong túi quần, đi đến trước của sổ, đứng trên tầng hai mươi tám nhìn xuống.
Nhìn từ xa thì các trục đường xung quanh trường Đại học B không hề có dấu hiệu tắc nghẽn.
Anh ta cúi đầu lướt bản đồ trên điện thoại, phát hiện đúng là đường cao tốc từ Cục tác chiến đặc biệt đến đại học B đang tắc đường, một dải dài màu đỏ khiến cho người ta nhìn mà phát bực mình.
***
Nửa tiếng sau, cuối cùng xe của Cố Niệm Chi cũng đã đến cổng Nam của đại học B.
Họ không có giấy thông hành của đại học B nên không được phép đi vào trường.
Cố Niệm Chi không bận tâm. Cô xuống xe, cúi người nói với tài xế vài câu, bảo anh ta tìm chỗ đậu xe, đợi cô ra rồi cùng về.
Người tài xế đó vốn phụ trách đưa đón Cố Niệm Chi, kiên nhẫn nghe Cố Niệm Chi nói xong, xác nhận số điện thoại với cô rồi mới lái xe đi.
Cố Niệm Chi đứng thẳng người dậy, đang định xoay người đi vào cổng trường thì nghe thấy một tiếng cười giễu cợt từ phía sau lưng truyền tới.
Cô nhớ giọng của người con gái đó, cho dù chỉ nghe qua một lần, mà còn là mười mấy hôm trước, cô cũng vẫn nhớ rất rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!