Chương 497:
“Đúng thế. Ví dụ như, cuối cùng có bao nhiêu phúc lợi nhỉ? Chỉ riêng chuyện đút cho ăn nho thôi thì rõ ràng là không đủ.” Cố Niệm Chi cảm thấy mình như một con quỷ dữ chuyên dụ dỗ người ta sa đọa, đang cố gắng mê hoặc đại thiên sứ Lucifer của đấng Thượng đế kiên trinh, “Anh có muốn thị phạm cả tư thế xoa đầu bạn gái chính xác không? Còn cả tư thế chụp ảnh giường chiếu với bạn gái một cách chính xác nữa… có phải là cũng đều nên thị phạm một chút không?”
Lúc này, giọng nói của Cố Niệm Chi vô cùng mềm mại và ngọt ngào, lại phát ra từ sâu trong cổ họng, dịu dàng như tiếng rêи rỉ. Thần sắc ʍôиɠ lung mang theo vẻ dụ hoặc rất tự nhiên, vẻ thanh xuân của thiếu nữ và quyến rũ của đàn bà hòa quyện vào nhau khiến cho lực sát thương đối với Hoắc Thiệu Hằng lên đến trị số cao nhất.
Trong thoáng chốc, bụng dưới của anh như có một ngọn lửa được thổi bùng, cánh tay run rẩy, thân thể căng lên, cứng như sắt thép, kêu gào muốn “thị phạm chính xác” một chút. Ngay khi anh gần như suýt không thể kiềm chế được nữa, trong tai nghe Bluetooth vang lên giọng nói khẩn trương của Triệu Lương Trạch, “Hoắc thiếu, anh mau tới đây, xảy ra chuyện rồi…”
Tiếng nói này giống như tiếng chuông cảnh báo khiến cho Hoắc Thiệu Hằng đang sắp sa vào bờ vực thẳm ý loạn tình mê cũng được kéo trở về.
Anh chậm rãi nhả môi cô ra, ngón tay cái vuốt ve trêи đôi môi vừa bị anh ʍút̼ cho sắp sưng cả lên của cô, khàn giọng nói, “Chờ đến khi em quyến rũ được anh, anh sẽ dạy cho em tư thế đút nho cho anh ăn chính xác là như thế nào…”
“… Không phải thế sao?” Cố Niệm Chi mở to đôi mắt ướt át, gần như muốn cười khổ, “Chẳng phải anh vừa làm mẫu rồi đấy à?”
“Đương nhiên không giống thế.” Hoắc Thiệu Hằng không nhịn được cười nữa, nỉ non bên tai cô, “… Loại nho này, không phải nho đó…”
“A…?”
Không biết vì sao, gương mặt Cố Niệm Chi lập tức đỏ bừng lên, đỏ đến nỗi ngay cả khóe mắt cũng ửng hồng như nhuộm màu son phấn.
“Ngoan, giờ em đi ăn cơm tối đi, anh còn có việc.”
Sự tự chủ rất mạnh của Hoắc Thiệu Hằng lại phát huy tác dụng. Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cuối cùng cũng buông cô ra, xoa đầu cô một chút rồi quay người mở cửa phòng ngủ của Cố Niệm Chi, vội vàng rời đi.
Đi vào phòng máy bí mật phía sau dinh thự, Hoắc Thiệu Hằng đứng ở sau lưng Triệu Lương Trạch, lạnh nhạt hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hoắc thiếu, đây là video hiện trường ở phủ Thủ tướng truyền đến, anh tự xem đi…”
Triệu Lương Trạch đứng lên, nhường chỗ cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi vào chỗ Triệu Lương Trạch, vừa ngồi xuống xem những hình ảnh xuất hiện trêи màn hình máy tính, sắc mặt anh dần dần nghiêm lại. Ánh mắt của anh trở nên sắc bén lạnh lùng, nhưng chỉ nháy mắt sau, trêи mặt đã khôi phục lại vẻ không chút rung động nào, giống như dù có phải đối mặt với phong ba bão táp bao nhiêu, anh cũng đều có thể ẩn nhẫn kiềm chế, bình tĩnh đối phó vậy.
***
Hoắc Thiệu Hằng vừa đi, chuông điện thoại của Cố Niệm Chi cũng vang lên.
Cô đi vào trong phòng ngủ, cầm máy xem người gọi đến, thấy là số điện thoại của Cục tác chiến đặc biệt thành phố C. Chẳng lẽ là có liên quan tới câu “còn có việc” mà Hoắc Thiệu Hằng vừa nói sao?
Cố Niệm Chi lập tức nhận điện thoại, nhưng bên kia không có ai nói gì, rất nhanh sau đó lại truyền tới một thông báo chia sẻ video.
Ngón tay Cố Niệm Chi thoáng do dự một chút rồi ấn đồng ý nhận.
Trêи màn hình điện thoại của cô nhanh chóng xuất hiện video được chia sẻ, là cảnh tượng trong phòng khách của phủ Thủ tướng.
Cố Niệm Chi vừa mới từ đó rời đi, lại bởi vì là Tết Nguyên Đán, phủ Thủ tướng mở tiệc nên được trang hoàng đặc biệt hết lại một lượt, do đó Cố Niệm Chi nhìn một cái là nhận ra ngay.
Nhưng cô không nhìn nhiều nơi khác, ánh mắt của cô từ đầu đến cuối đều bị hút đi bởi một màn hình cực lớn phía sau.
Màn chiếu đó cao và rộng gần hết cả mặt tường.