Chương 452:
Có điều, bị Cố Niệm Chi nói như thế thì giống như đúng là cô ta đã “ngược đãi” Tống Cẩm Ninh vậy.
Ánh mắt Hoắc Gia Lan nhìn quanh phòng khách một lượt, thấy có vài vị khách lộ ra thần sắc ngạc nhiên, trong lòng bỗng quýnh lên, bất chấp việc cố tỏ vẻ yếu đuối nữa, lớn tiếng nói, “Sao tôi lại ngược đãi bà ấy chứ? Cô nói cho tôi nghe xem! Tôi…”
“Được rồi, hôm nay cô không phải là nhân vật chính, mấy chuyện xấu xa, bẩn thỉu kia của cô để lại nói sau đi.”
Cố Niệm Chi phất tay như đuổi ruồi đuổi muỗi khiến cho Hoắc Gia Lan tức giận suýt ngất xỉu.
Sắc mặt của cô ta thoáng trắng bệch, ngay cả đôi môi đỏ thắm cũng trở nên nhợt nhạt, càng có vẻ đáng thương hơn.
Tống Cẩm Ninh nhẹ nhàng vỗ vào tay Cố Niệm Chi, mỉm cười với cô, sau đó quay đầu nhìn Hoắc Gia Lan và nói, “Chuyện lúc trước, cô có thể không truy cứu, nhưng mà Gia Lan à, những bức thư kia, cháu lấy được từ đâu? Thật sự là từ mẹ cháu sao? Mẹ cháu mất, cháu thật sự không muốn truy cứu tiếp sao?”
Hoắc Gia Lan yên tĩnh trở lại, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Tống Cẩm Ninh rồi nói khẽ, “Cô Tống, đúng là mẹ cháu đúng đã tự sát vì cô, điều này hoàn toàn không thể nghi ngờ, cô cũng đừng nghĩ đến chuyện lật lại mọi chuyện nữa.”
“Vậy sao?” Tống Cẩm Ninh bình tĩnh nhìn cô ta một cái, “Gia Lan, cô hỏi cháu một lần nữa, những bức thư kia, cháu có được từ đâu?”
“Cô thật sự muốn biết sao?” Hoắc Gia Lan liếc mắt, “Đương nhiên cháu có được từ chỗ mẹ cháu.”
Cố Niệm Chi truy vấn theo, “Cô tìm được lúc nào? Thời gian cụ thể cô có còn nhớ không?”
“Đương nhiên là nhớ rõ, mặc dù đã qua mười năm, nhưng tình hình ngày đó thế nào tôi vẫn nhớ rõ mồn một.” Hoắc Gia Lan bắt đầu kϊƈɦ động đầy phẫn nộ, “Ngày đó, tôi tan học về nhà, đi tới phòng mẹ tôi để nói chuyện, kết quả là khi đẩy cửa vào, đã thấy mẹ nằm thẳng trêи giường, thân thể lạnh ngắt, bên cạnh tay bà là mấy bức thư tình khiến người buồn nôn này! Cô nói xem, nếu như không phải vì bà ta lăng nhăng ong bướm thì sao mẹ tôi phải tự sát?!”
Hoắc Gia Lan duỗi cánh tay ra, chỉ thẳng vào Tống Cẩm Ninh, gay gắt lên án bà.
Cố Niệm Chi gạt cánh tay cô ta ra, tỉnh táo nói, “Nói cách khác, mẹ cô vừa mới qua đời, cô liền thấy mấy bức thư này luôn sao?”
“Đúng.”
“Sau đó cô lập tức công khai ngay à?”
“Đương nhiên, sao tôi lại phải che giấu cho bà ta chứ? Bà ta làm chuyện bẩn thỉu, sẽ phải gánh chịu hậu quả, kể cả có điên rồi thì sao? May mà chú Hai của tôi sáng mắt sáng lòng, không bị bà ta lừa gạt, lập tức đệ đơn lên tòa án để ly hôn với bà ta.”
Hoắc Gia Lan cuối cùng cũng nói năng lưu loát, khôi phục lại khí thế cao cao tại thượng như bình thường.
Cố Niệm Chi mỉm cười, đợi cho Hoắc Gia Lan nói xong, nếu như Hoắc Gia Lan vẫn giả vờ yếu đuối không nói lời nào, vậy thì chuyện năm đó thật khó có thể tìm ra điểm đáng ngờ.
Thế nên cô lại bình tĩnh hỏi tiếp, “Thế khi mẹ cô còn sống, có từng nói qua với cô về những bức thư này không?”
Lúc này Hoắc Gia Lan có hơi chần chừ một chút, ánh mắt thoáng lóe lên, không biết đang nghĩ về nơi nào.
“Xin hãy trả lời tôi, khi mẹ cô còn sống, có từng nhắc qua với cô về những bức thư này không? Cô chỉ cần trả lời có hoặc không thôi.”
Cố Niệm Chi không nao núng hỏi tiếp, cô vẫn luôn luôn có tinh thần hỏi đến tận cùng.
“… Không có.”
Hoắc Gia Lan im lặng hồi lâu, cảm thấy vẫn nói không thì thích hợp hơn.
Nếu như nói có, không biết Cố Niệm Chi sẽ còn hỏi tới những vấn đề kỳ quái gì nữa.
“Thế mẹ cô có để lại thư tuyệt mệnh cho cô không? Cô chỉ cần trả lời có hoặc không mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!