Chương 437:
Cố Niệm Chi lườm Trần Liệt một cái, “Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh đấy. Có thật là không sao không?”
“Không sao, không sao.” Trần Liệt tỉnh táo lại liền luôn miệng đảm bảo, “Được rồi, em muốn đưa bà ấy đi đâu? Không cần phải nằm trêи cái ghế phẫu thuật kia nữa rồi.”
Cố Niệm Chi chỉ lên tầng trêи, “Chỗ đó có rất nhiều phòng, để em sai người thu dọn một căn cho bác gái ở.”
Lúc này Trần Liệt mới nhận ra xưng hô của Cố Niệm Chi với Tống Cẩm Ninh đã thay đổi rồi, anh ta cười nói: “Ý? Em lại gọi bác Tống là bác gái rồi á? Thân thiết vậy cơ à? Là Hoắc thiếu bảo em gọi như vậy sao?”
“Không phải, là bác ấy chủ động bảo em gọi như thế.” Cố Niệm Chi vô cùng đắc ý, hai tay ôm lấy mặt mình rồi tự say mê bản thân: “Người như em là kiểu cực kì được người khác yêu thích mà.”
“Vâng vâng, ai có thể không thích em được chứ?” Trần Liệt liếc mắt nhìn Cố Niệm Chi từ trêи xuống dưới. Anh ta vẫn vô cùng thèm khát những số liệu về tình trạng cơ thể của Cố Niệm Chi đấy. Nếu có thể khiến Cố Niệm Chi đồng ý cho anh ta nghiên cứu thì tốt biết mấy…
Chỉ có điều, suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Trần Liệt thì đã bị chính anh ta dập tắt chỉ trong một nốt nhạc.
Bản thân Cố Niệm Chi thì đương nhiên không đáng sợ, nhưng cỗ máy chiến tranh mạnh mẽ sau lưng cô thì không thể coi thường được…
Ai dám bắt Cố Niệm Chi đến phòng thí nghiệm để nghiên cứu thì sẽ phải hứng chịu cơn tức giận có thể hủy diệt tất cả của Hoắc Thiệu Hằng.
Mà bản thân Trần Liệt vốn cũng rất thương yêu Cố Niệm Chi. Tuy anh ta đắm chìm, mê mẩn trong biển y học nhưng không có nghĩa anh ta là nhà khoa học điên rồ không có chút ranh giới nào.
“Này này này! Ánh mắt kia của anh là ý gì đấy?” Cố Niệm Chi khinh thường gõ vào đầu Trần Liệt, “Được rồi, em đi tìm Hoắc thiếu đây. Anh đi thăm bác Tống đi, lát nữa giúp bác ấy chuyển phòng luôn nhé!”
Trần Liệt đồng ý rồi mang theo thiết bị đi làm kiểm tra lần cuối cho Tống Cẩm Ninh.
Cố Niệm Chi tìm thấy Hoắc Thiệu Hằng trong phòng sách ở tầng hai nhưng lại không dám tự tiện đi vào mà đứng bên ngoài gõ cửa, “Hoắc thiếu, là em, Niệm Chi đây. Em có thể vào được không?”
“Em vào đi.”
Âm thanh vừa trầm thấp vừa gợi cảm của Hoắc Thiệu Hằng vang lên từ phía sau cánh cửa.
Cố Niệm Chi đẩy cửa bước vào rồi nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, em đã nói chuyện với bác Tống rồi. Lát nữa, em muốn chuyển bác Tống từ phòng phẫu thuật B sang phòng ngủ ở tầng hai, như vậy có được không?”
“Ừm.”
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trước máy tính gõ phím chỉ đáp một tiếng chứ cũng không ngẩng đầu lên.
“Với cả, tiệc năm mới ngày mai ở nhà họ Hoắc ấy, bác Tống nói là bác ấy muốn đi…”
Bàn tay đang đánh máy của Hoắc Thiệu Hằng dừng lại, nhíu mày hỏi: “Em có nói chuyện ngày mai sẽ có nghi thức đính hôn không?”
Vậy thì còn đi để làm cái gì?
Chẳng lẽ thực sự muốn cứu vãn mọi chuyện sao?
Hoắc Thiệu Hằng không vui tí nào, đôi môi mím chặt, đường cong dưới cằm đẹp kinh người.
Cố Niệm Chi si mê nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nhỏ giọng nói: “… Em có nói rồi. Bác Tống nói là không sao, bác ấy không muốn quay lại với Thượng tướng Hoắc cho nên muốn chờ bọn họ hoàn thành nghi thức đính hôn rồi mới qua đó.”
Hoắc Thiệu Hằng thở phào nhẹ nhõm, tay vừa tiếp tục gõ phím vừa nói: “Vậy còn muốn đi làm gì? Cần gì phải vẽ vời thêm chuyện?”
Đối với anh thì loại chuyện như thế này là phải dùng dao sắc chặt tơ rối.
Cố Niệm Chi cười hì hì nói: “Tự bác gái có cái lý riêng của bác ấy mà. Bác ấy nói danh tiếng của bác ấy không thể bị hủy chỉ vì bức thư kia được, cho nên ngày mai muốn đi đòi lại công bằng.”
Hoắc Thiệu Hằng im lặng vài phút rồi nói nhẹ nhàng: “Được, vậy em cứ quyết định đi.”