Bà nhìn Trần Liệt mặc áo blouse trắng đang vui mừng khoa tay múa chân trước dụng cụ đo lường y tế, lại nhìn Cố Niệm Chi một chút rồi hỏi cô, “… Anh ta là bác sĩ sao? Tôi… tôi…”
Bà ấy vừa mới nói câu này thì trong đầu đột nhiên đau nhức kịch liệt.
Cơn đau tê dại như một lưỡi lê, hung hăng đâm vào trong óc bà ấy khiến cho ký ức bị bịt kín mười sáu năm nay bị đâm ra một lỗ hổng.
Chuyện cũ ùn ùn kéo đến vô cùng mãnh liệt, bà ấy vừa mới khôi phục nên thân thể không thể thừa nhận nổi gánh nặng này. Bà không chịu được, ôm đầu, dựa vào bàn phẫu thuật, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đau đớn khiến cho bà suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi nhưng lại cố gắng chịu đựng không rêи lên một tiếng.
Cố Niệm Chi nhìn thấy thân thể bà ấy run lẩy bẩy, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, ngay cả bờ môi cũng mất đi vẻ hồng hào, hai con ngươi ảm đạm không còn ánh sáng, đau đến nỗi ngay cả mũi chân cũng co lên mà lại không hề hé răng.
“Nếu bác đau quá, thì cứ kêu lên đi.” Cố Niệm Chi đi tới ôm lấy Tống Cẩm Ninh, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng bà ấy, quay đầu nói với Trần Liệt, “Anh Trần, có thuốc giảm đau không? Cho bác ấy uống một chút đi!”
Trần Liệt đang như mơ mộng sau dụng cụ đo đạc ngẩng đầu lên, hai con ngươi gần như không có tiêu cự, “… Uống gì cơ?”
“Thuốc giảm đau!” Cố Niệm Chi giận dữ quát một tiếng, “Anh đang nghĩ gì thế? Bác gái vừa tỉnh lại, có lẽ còn không thoải mái. Anh kiểm tra một chút đi…”
Sau đó cô hất hất cằm về phía Tống Cẩm Ninh.
Không ngờ là vào lúc này mà Tống Cẩm Ninh vẫn còn có sức để ý tới Cố Niệm Chi.
Bà ấy vừa thấy Cố Niệm Chi đã cảm thấy vô cùng thân thiết, không nhịn được mà muốn dạy dỗ cô.
“… Con gái không nên hất cằm như thế.”
Giọng của Tống Cẩm Ninh rất nhỏ, nếu như không phải bà ấy đang ở rất gần Cố Niệm Chi thì Cố Niệm Chi căn bản không thể nghe được bà ấy nói gì.
Cố Niệm Chi xấu hổ cứng người.
Đôi mắt cô nhìn thoáng xuống Tống Cẩm Ninh đang dựa nửa người vào bả vai mình. Thấy bà ấy đau đớn đến thế này nhưng vẫn không đánh mất phong độ của mình, cô hơi xấu hổ, lẩm bẩm nói, “… Để bác chê cười rồi ạ. Lần sau cháu nhất định sẽ chú ý hơn.”
“Ừm.”
Tống Cẩm Ninh khẽ nói, thở hắt ra một hơi, cơn đau đớn trong đầu dần dần lui xuống.
Tựa vào người Cố Niệm Chi một lúc, quả thật tình hình của bà ấy đã có chuyển biến tốt.
Cô bé này khiến người ta vừa nhìn đã thấy thích.
Lúc này, Trần Liệt mới lưu luyến không rời đặt dụng cụ của mình xuống, cầm hai viên thuốc giảm đau với một ly nước tới, đưa cho Cố Niệm Chi, “Cho bác ấy uống đi.”
Tay Cố Niệm Chi cầm thuốc giảm đau, đưa tới bên miệng Tống Cẩm Ninh, “Bác ơi, bác uống thuốc nhé!”
“Đây là thuốc giảm đau nhãn hiệu gì?” Tống Cẩm Ninh nhìn kỹ hai viên thuốc kia, “Nhà máy nào sản xuất? Thành phần chủ yếu là gì? Thời gian hiệu lực bao lâu? Có tác dụng phụ gì không?”
Cố Niệm Chi á khẩu.
Đột nhiên cô có cảm giác như đang bị giáo sư kiểm tra khi lên lớp vậy.
Trần Liệt còn căng thẳng hơn cô, nghe xong những câu hỏi như tra khảo vừa rồi, anh ta lập tức nói theo phản xạ có điều kiện, “Đây là Aspirin nồng độ mạnh, hiệu quả mạnh hơn gấp trăm lần loại bán trêи thị trường, thành phần chủ yếu là axit Salicylic, sẽ không gây nghiện. Thời gian hiệu lực một viên là hai giờ, hai viên cộng lại có thể kéo dài ba giờ, tác dụng phụ là khiến dạ dày khó chịu, có thể sẽ có các triệu chứng buồn nôn.”
Tống Cẩm Ninh nhìn hai viên thuốc màu trắng kia, nhíu mày nói, “Chưa từng nghe nói qua loại aspirin với nồng độ này…”
Sau đó bà đẩy tay Cố Niệm Chi ra, từ chối uống thuốc, lịch sự nói, “Cảm ơn, nhưng không cần đâu, tôi chịu đựng một chút là được. Cháu có thể rót cho tôi một ly nước nóng không?”
Cố Niệm Chi không biết làm thế nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!