“Không đau, không đau chút nào ạ.” Cố Niệm Chi buông tay Hoắc Thiệu Hằng ra, quơ quơ cánh tay, “Anh nhìn này, em có thể cử động, chỉ là không có sức thôi, chỗ khớp nối có hơi bủn rủn.”
“Trần Liệt nói đó là hiện tượng bình thường.” Cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng an tâm, “Em rửa mặt chút đi rồi ra ngoài ăn cơm tối.”
Cố Niệm Chi mở to hai mắt, nhìn về phía cửa sổ, “Giờ đang là lúc nào ạ?”
“Em ngủ từ chiều ngày 27, đến chiều ngày 30, suýt chút nữa thì ngủ qua năm mới luôn.” Hoắc Thiệu Hằng xoa xoa đầu cô, “Đứng lên đi. Ăn nhiều một chút cho lại sức.”
Cố Niệm Chi hít một lạnh, hỏi lại: “Em ngủ suốt ba ngày ba đêm á?!” Lúc này cô mới thấy rõ ống truyền tĩnh mạch trêи tay mình, ngửa đầu thấy bên giường còn có một cái khung sắt treo dịch truyền tạm thời, không khỏi há hốc mồm không biết nói gì.
“Anh gọi Tử Đàn tới gỡ ống truyền cho em.” Hoắc Thiệu Hằng ấn vào máy bộ đàm ở đầu giường, “Bác sĩ Diệp, Niệm Chi tỉnh rồi.”
“Cuối cùng cũng tỉnh sao? Quá tốt rồi, tôi lập tức tới ngay.” Tiếng Diệp Tử Đàn truyền ra từ bên trong máy bộ đàm.
Diệp Tử Đàn chạy đến rất nhanh, tháo ống truyền dịch cho Cố Niệm Chi.
Sau khi cô ấy đi rồi, Cố Niệm Chi vén chăn muốn xuống giường.
Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng đứng lên, ánh mắt nhìn lướt qua bắp đùi thon dài và trắng nõn của Cố Niệm Chi, “Về sau không được mặc kiểu thế này đi lại lung tung nữa nhé, khắp nơi đều có vệ binh và camera đấy.”
“A?” Cố Niệm Chi vội chui lại vào trong chăn, động tác còn nhanh hơn cả con thỏ con bị giật mình, “Nơi này có camera ạ?!”
“… Trong này thì không có.” Hoắc Thiệu Hằng xoay người cầm tập tài liệu ban nãy của mình lên, “Phòng ngủ và phòng tắm đều không có.”
“Xùy… làm em sợ muốn chết.” Cố Niệm Chi vỗ vỗ ngực mình, “Hoắc thiếu anh lắp nhiều camera ở nơi này làm gì thế? Cảm giác thật kỳ quái.”
“Đây là dinh thự của lãnh đạo cao nhất của Cục tác chiến đặc biệt, có lắp nhiều camera hơn nữa cũng không đủ.” Hoắc Thiệu Hằng cầm tài liệu đi ra ngoài, “Em mau dậy đi, Trần Liệt còn muốn kiểm tra thân thể em một lần nữa đấy!”
Cố Niệm Chi vội vàng đáp một tiếng rồi vọt vào phòng tắm. Thấy mặt mình ngủ đến mức bóng loáng cả dầu, cô lại tiện tay đắp mặt nạ một cái cho sạch sẽ.
Ngay khi cô tìm thấy loại mặt nạ mình thường dùng trong ngăn kéo nhỏ ở phòng tắm, trong lòng cô cao hứng vô cùng, thích thú nghĩ: Cho dù cô đã trưởng thành nhưng Hoắc thiếu cũng không hề quên trách nhiệm người giám hộ của mình.
***
Trần Liệt mang theo dụng cụ vui vẻ đi tới, suýt chút nữa bị khuôn mặt đắp mặt nạ đen của cô dọa cho ngã bổ nhào.
“Được rồi, được rồi, cũng đủ thời gian rồi, để em đi rửa.” Cố Niệm Chi vội vàng đi vào phòng tắm rửa sạch lớp mặt nạ, thấy da mình đã tốt hơn nhiều rồi.
Trần Liệt lắp lên người cô các loại dụng cụ, nối tiếp với đầu, tim và mạch đập của cô, đo đạc sự thay đổi trong các số liệu sức khỏe của cô.
Không ngoài dự đoán của anh ta, Cố Niệm Chi đã khôi phục vô cùng tốt, ngoại trừ có chút thiếu máu thì không hề có các di chứng khác.
Hơn nữa, năng lực hồi phục từ các tế bào của cô đặc biệt mạnh mẽ, kể cả không cho cô ăn uống bồi bổ thì một thời gian sau, lượng máu của cô cũng sẽ tự động tăng trở lại, thể chất cũng sẽ tự động được tăng cường.
“Chậc chậc, thật sự là quá lợi hại!”
Trần Liệt xem từng mục số liệu đang được in ra trêи giấy. Anh ta xem một hồi lâu, khi đã nhớ rõ không ít số liệu điển hình mới đốt tất cả đi.
“Em không sao chứ?” Cố Niệm Chi lo lắng hỏi, “Em không cảm thấy không thoải mái.”
“Không có việc gì, không có việc gì, một chút cũng không có.” Trần Liệt cười ha hả đáp, xong lại nói tiếp, “May mà có em giúp đỡ, tình trạng của bác Tống cũng rất ổn định, không có phản ứng bài xích dị thể, mọi chuyện đều tốt. Chỉ cần chờ bác ấy tỉnh lại nữa thôi.”