Hoắc Thiệu Hằng ngẩng vụt đầu lên, nhìn về phía Cố Niệm Chi đang nằm trêи giường.
Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn trong đêm tối, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, trêи trán rịn ra rất nhiều mồ hôi mịn, dường như cơn sốt đã hạ rồi.
Hoắc Thiệu Hằng cầm khăn mặt lau mồ hôi cho Cố Niệm Chi. Cố Niệm Chi vẫn rêи rỉ khe khẽ như cũ, “… Bố, bố, chú, chú…”
Hoắc Thiệu Hằng dừng tay một chút, ánh mắt sâu thẳm nhìn Cố Niệm Chi, sau đó lại cầm khăn mặt, chấm mồ hôi trêи trán cô rồi đột nhiên khẽ nói, “Niệm Chi, bố của em tên là gì?”
Cục tác chiến đặc biệt của bọn họ đã từng được huấn luyện làm thế nào để dẫn dắt người đang nói mê nói ra sự thật.
Phương pháp này vô cùng hữu hiệu, hơn nữa tính bảo mật cực kì cao.
Sau khi đối phương tỉnh mộng, hoàn toàn không nhớ rõ khi nói mê mình đã bị dẫn dắt nói ra sự thật.
Cố Niệm Chi gặp ác mộng, trêи người còn có sự đau đớn do cuộc phẫu thuật ban ngày, sự đau đớn này cũng kϊƈɦ thích thêm đầu óc của cô.
Khi tâm trí không còn tỉnh táo, cô sẽ rất dễ dàng nói mơ đáp lại Hoắc Thiệu Hằng, “Bố… bố, bố, bố.”
Trái tim Hoắc Thiệu Hằng thoáng chốc như ngừng lại mấy nhịp, sau đó lại đập thật mạnh. Giọng nói luôn bình tĩnh của anh cũng khẽ run rẩy, “Vậy rốt cuộc tên ông ấy là gì?”
Cố Niệm Chi không nói tiếp, giống như lại ngủ thϊế͙p͙ đi vậy. Xem ra cũng giống như trước kia, lần này cũng lại không có kết quả gì.
Hoắc Thiệu Hằng chuyển khăn mặt đi, vừa định đứng dậy, lại nghe Cố Niệm Chi nói nhỏ, “… Tường Văn.”
Tường Văn? Cố Tường Văn ư?
Hoắc Thiệu Hằng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tìm được một manh mối quan trọng về thân thế của Cố Niệm Chi.
“Là hai chữ nào?”
“Tường trong cát tường, Văn trong văn hóa.” Cố Niệm Chi ngoan ngoãn trả lời.
Trong giấc mộng cô cũng vẫn nghe lời như khi tỉnh vậy.
Mặt mày Hoắc Thiệu Hằng giãn ra, có một cái tên là dễ tra xét hơn rồi.
Sau này tới Cục quản lý hộ tịch của Đế quốc Hoa Hạ tiến hành kiểm tra cả nước, tìm ra tất cả những người gọi là “Cố Tường Văn” rồi so DNA là có thể biết được thực hư ngay.
Hoắc Thiệu Hằng kiềm chế lại trái tim đang đập dồn dập của mình, gần như không dám tin vào điều mình vừa mới nghe được.
Qua sáu năm, cuối cùng bọn họ cũng chạm tới được một góc núi băng về thân thế của cô.
“Thế chú của em thì sao? Chú của em tên là gì?”
Hoắc Thiệu Hằng lại nhẹ nhàng hỏi.
Lần này, Cố Niệm Chi ngậm chặt miệng, không nói thêm lời nào nữa.
Hoắc Thiệu Hằng lại hỏi thêm vài tiếng, Cố Niệm Chi cũng không có phản ứng gì.
Ở trong mộng rồi mà vẫn còn cảnh giác như thế à.
Có lẽ nếu không phải do hôm nay đau đớn quá mức kịch liệt thì tinh thần của Cố Niệm Chi cũng không dễ thất thủ như thế này đâu nhỉ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!