Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đôi mắt của Hoắc Thiệu Hằng không ngừng lướt qua chiếc đồng hồ đeo tay của mình.
Anh đã sớm nhìn thấy bản sao của văn kiện này ở chỗ ông cụ Hoắc, cũng không biết đã xem từ đầu đến cuối bao nhiêu lần, mỗi dấu ngắt câu trước mặt đều vô cùng quen thuộc.
Nhưng tất nhiên anh sẽ không nói với Bạch Trường Huy rằng anh đã từng được đọc văn kiện này. Anh đâu phải loại người “biết rõ còn cố tình vi phạm” như thế chứ.
Ngay cả khi họ muốn kiện anh thì anh cũng hoàn toàn có thể sử dụng cái lý “Người không biết không có tội” để biện hộ cho bản thân. Không chỉ có vậy, anh còn là Thiếu tướng, mặc dù quân hàm không cao bằng bố anh – Thượng tướng Hoắc Quan Thần, nhưng cấp bậc an ninh của anh thậm chí còn cao hơn Hoắc Quan Thần.
Lại nói, là người đứng đầu, là nhân vật đầu não của Cục tác chiến đặc biệt, chuyện liên quan đến thí nghiệm bí mật của Bộ Quốc phòng năm đó, đáng lý ra phải do họ tiếp nhận, điều tra.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn văn kiện, trong đầu lại suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu để xóa phòng Khoa học và Công nghệ khỏi văn kiện, nếu không Bạch Cẩn Nghi sẽ còn tiếp tục can thiệp vào chuyện của Tống Cẩm Ninh mất.
Anh không bao giờ hành động khi không chắc chắn, nhưng một khi quyết định hành động thì phải đánh cho đối thủ vĩnh viễn cũng không có sức trả đòn.
***
Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi đứng dưới trời đông giá rét hơn nửa tiếng vẫn không thấy Hoắc Thiệu Hằng trở lại, trong lòng cảm thấy có chút bất thường.
“Anh Ba, phía Hoắc Thiệu Hằng làm sao vậy? Một bản văn kiện thôi mà sao lại xem lâu thế nhỉ?” Bạch Cẩn Nghi cau mày: “Chỉ là hơn hai mươi trang thôi, mười phút là đọc gần xong rồi ấy chứ.
“Em nghĩ rằng mọi người đều thông minh học một hiểu mười từ nhỏ như em sao?”
Tâm trạng của Bạch Trường Huy tốt hơn, bắt đầu châm chọc Bạch Cẩn Nghi.
Bọn họ đều là con cháu thuộc dòng dõi chính của nhà họ Bạch. Họ có ba anh em trai và một em gái, tất cả đều cùng một mẹ sinh ra, lúc nhỏ rất yêu thương nhau.
Về sau mọi người đều trưởng thành, đều có gia đình và sự nghiệp riêng nên cũng không còn thân thiết như khi xưa nữa.
Người gần gũi nhất với Bạch Cẩn Nghi là anh Ba Bạch Trường Huy.
Anh cả Bạch Kiến Thành là người nghiêm túc nhất cũng là người có nội tâm sâu sắc nhất, người lớn nhất trong thế hệ này của nhà họ Bạch.
Anh Hai là Bạch Dư Sinh, phản bội đất nước cách đây không lâu, sau đó đột ngột chết trong sự cố ngộp nước ở Nam Mỹ cách đó không lâu.
Anh Ba là Bạch Trường Huy, Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương Đế quốc.
Tuổi tác của Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi tương đối gần nhau, thế nên hồi nhỏ cũng rất hay chơi với nhau.
Sau này, Bạch Trường Huy kết hôn, đối xử với Bạch Cẩn Nghi vẫn tốt như trước, không giống anh cả Bạch Kiến Thành và anh Hai Bạch Dư Sinh. Sau khi kết hôn xong, tất cả đầu óc, trái tim đều dành hết cho gia đình nhỏ của mình rồi.
Thời trẻ Bạch Cẩn Nghi cũng khá ngang ngạnh, luôn không chịu có bạn trai. Người nhà có khuyên thế nào bà ta cũng không nghe. Bà ta luôn nói rằng nếu không thể có được người bà ta yêu nhất thì bà ta sẽ không yêu ai hết.
Kết quả cuối cùng là hơn ba mươi tuổi bà ta mới có một người bạn trai chính thức, lại là Hoắc Quan Thần, cậu Hai của nhà họ Hoắc khiến mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Vào thời điểm đó, Hoắc Quan Thần mới ly dị được nửa năm đã thành một đôi với Bạch Cẩn Nghi rồi.
Mặc dù vấn đề cá nhân của Bạch Cẩn Nghi rất nhấp nhô, khúc khuỷu, nhưng từ nhỏ bà ta đã là đứa trẻ thông minh nhất, có học thức nhất của nhà họ Bạch.
Bà ta học một mạch trong ngôi trường nổi tiếng, cuối cùng thậm chí còn đạt được học vị hậu tiến sĩ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!