“Mấy người, giơ hai tay lên, ra khỏi xe! Nhớ kỹ, chỉ được phép giơ tay, ai hạ tay xuống tôi sẽ bắn vào tay của người đó!” Âm Thế Hùng nâng súng, đeo mặt nạ, bước ra khỏi nơi mai phục: “Tôi đếm một, hai, ba, đi ra! Quay lại! Chạy!”
Nhìn thấy những người quân nhân vũ trang đầy đủ đeo mặt nạ, tay cầm súng bước ra từ khu rừng bên đường, mặt Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi biến sắc ngay lập tức.
“Anh là bộ đội ở đâu? Số hiệu bao nhiêu? Thủ trưởng của anh là ai? Bảo anh ta ra ngoài gặp tôi!”
Bạch Trường Huy ở vị trí cao lâu ngày rồi, coi thường không thèm nói chuyện với mấy cậu lính tép riu, chỉ muốn gọi Hoắc Thiệu Hằng ra.
Bạch Cẩn Nghi cũng nói: “Tôi cảnh báo anh. Các anh đã phạm một sai lầm cực kì nghiêm trọng rồi, mau giao người lại cho tôi, nếu không…”
“Không chịu ra ngoài à?” Âm Thế Hùng hoàn toàn phớt lờ mấy lời lảm nhảm của hai người kia, nâng súng lên, bắn một phát vào cửa xe.
Xe của Bạch Trường Huy không sử dụng kính chống đạn vì ông ta chưa đủ tiêu chuẩn.
Chỉ nghe thấy hai tiếng súng piu piu vang lên, trêи cửa xe bên phía Bạch Cẩn Nghi xuất hiện hai lỗ đạn, hai viên đạn quệt sát qua mặt của Bạch Cẩn Nghi, ghim vào lưng ghế ngồi bên trong xe.
Bà ta sợ đến nỗi toàn thân đông cứng, rất lâu sau vẫn không thốt lên lời.
“Tôi nói lại lần nữa, giơ tay lên, lùi ra ngoài! Rời khỏi tuyến phòng vệ! Cho mấy người một phút, nếu còn không ra, tôi sẽ trực tiếp cho nổ xe của mấy người.”
Âm Thế Hùng một lần nữa đặt ngón tay lên cò súng bắn tỉa.
Bạch Trường Huy quay đầu lại nhìn ra ngoài xe, phát hiện tài xế của mình đã sớm chạy ra khỏi tuyến phòng vệ, hơn một trăm cảnh sát đặc biệt mà họ dẫn theo dù đã được trang bị vũ khí đầy đủ nhưng tất cả đều đang đứng bên ngoài tuyến phòng vệ, không ai dám tiến vào tuyến phòng vệ một bước.
Bạch Trường Huy cắn răng, biết rằng lần này phải chấp nhận bị mất mặt rồi. Ông ta trừng mắt lườm em gái mình, quay đầu lại cẩn thận quan sát Âm Thế Hùng một lượt, rồi mới giơ hai tay lên ra khỏi xe, sau đó nhanh chóng quay người chạy nhanh ra ngoài tuyến phòng vệ.
Bạch Cẩn Nghi thấy tình hình không ổn cũng đẩy cửa xe giơ tay chạy về phía sau, tất cả đều chạy ra khỏi tuyến phòng vệ trong vòng một phút.
Âm Thế Hùng thu súng lại, chỉ vào các bụi cây và tường vây xung quanh, nói: “Thấy rồi chứ, trong tuyến phòng vệ, chỉ những người có giấy thông hành mới có thể đi vào. Trong mấy người ai giấy thông hành?”
Bạch Trường Huy đến quá vội, còn chưa có thời gian đến Bộ Quốc phòng làm giấy thông hành. Ông ta chỉ có thể lại liếc xéo Bạch Cẩn Nghi một cái nữa, bỏ đi thái độ hống hách khi nãy, móc khăn lau kính từ túi quần ra lau kính của mình, vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn nói với Âm Thế Hùng: “Hiểu lầm thôi, đều là hiểu lầm thôi. Tôi là Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương. Thiếu tướng Hoắc của mấy anh đã đưa Tống Cẩm Ninh, một nhân vật quan trọng mà cả Chính phủ Trung ương chúng tôi lẫn Bộ Quốc phòng của các anh đang cùng chú ý đặc biệt đi rồi. Đề nghị các anh trả bà ấy về cho chúng tôi.”
Âm Thế Hùng cười chế nhạo, đặt khẩu súng bắn tỉa lên vai, lắc đầu, nói thật to: “Bà Tống là mẹ ruột của Thiếu tướng chúng tôi, Thiếu tướng của chúng tôi cũng là tướng lĩnh cấp cao của Bộ Quốc phòng. Xin hỏi ông và bà Tống có quan hệ gì? Dựa vào cái gì mà bảo chúng tôi giao bà Tống cho ông? Đưa ra yêu cầu vô căn cứ như vậy, bên trong não của ông còn có cả thác nước ở núi Lư hay sao?”
Bạch Trường Huy không ngờ rằng miệng lưỡi của tên lính này lại sắc bén như vậy, giảo hoạt, bao biện giỏi hơn cả Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương như ông ta.
Thấy anh trai mình không nói chuyện, Bạch Cẩn Nghi đành phải đích thân ra trận. Bà ta làm ra vẻ vô cùng khẩn thiết, nói: “Những điều này có nói với anh, anh cũng không hiểu đâu. Anh đi gọi Hoắc Thiệu Hằng ra đây, cứ nói là cô Bạch đang tìm cậu ta.”
“Mẹ của Thiếu tướng của chúng tôi là con gái một, không có chị em gái, xin hỏi cô là cô ở chi họ nào?”
Khả năng hùng biện của Âm Thế Hùng là tốt nhất trong bốn thư ký đời sống của Hoắc Thiệu Hằng, tùy tiện nói đại một câu cũng có thể chặn lời của Bạch Cẩn Nghi.
Thấy tên lính này cố chấp đến mềm rắn đều không chịu, Bạch Trường Huy mới nhớ đến một văn kiện bí mật của năm đó. Ông ta ta lập tức gọi cho văn phòng của mình, ra lệnh cho cấp dưới tìm và gửi bộ văn kiện bí mật liên quan tới Tống Cẩm Ninh năm đó đến đây.
Văn kiện bí mật này quy định rõ ràng rằng Phòng Khoa học Công nghệ và Bộ Quốc phòng của Chính phủ Trung ương Đế quốc phải cùng nhau chăm sóc việc điều trị của Tống Cẩm Ninh, tìm hiểu những gì đã xảy ra trong phòng thí nghiệm năm đó và giúp thí nghiệm tiếp tục được tiến hành.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!